Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401

 

Vũ Thế Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Kiều Nhã Linh, giống như những lời bài hát chính là điều anh ta muốn giãi bày với cô vậy. Kiều Nhã Linh cũng yên lặng lắng nghe Vũ Thế Phong hát, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên ám muội.

 

Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt dịu dàng vô tận, thanh âm của anh ta trầm lảng lại êm dịu: “Anh đã phải lòng em từ cái nhìn đầu tiên.

 

Cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ, cùng nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ.

 

Anh không thể ngăn được nhịp đập trái tim mình khi nghĩ về em”

 

Vũ Thế Phong tiến lại gân về phía Kiều Nhã Linh, cô siết tay lại, ánh mắt không ngừng dao động. Đây giống như lời thổ lộ đầy chân thành của chàng trai đem lòng yêu mến một cô gái. Vũ Thế Phong nhìn thẳng vào mắt Kiều Nhã Linh, truyền đạt tâm tình dạt dào của anh ta đến cô.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Vũ Thế Phong thể hiện tình cảm của anh †a với Kiều Nhã Linh, thế nhưng cô lại thấy vô cùng bối rối xen lẫn cảm động. Vũ Thế Phong đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, thanh âm vẫn không ngừng vang lên: “Xin em đừng khước từ, hãy lắng nghe trái tim anh đang không ngừng thổn thức.

 

Anh muốn năm lấy tay em, để em cảm nhận được tình yêu của anh Nếu không phải là em, thì chẳng là ai cả”

 

Vũ Thế Phong dứt lời, mọi người điên cuồng hò hét, liên tục hô: “Hẹn hò đi! Hẹn hò đi!”

 

Vũ Thế Phong vẫn dịu dàng nhìn Kiêu Nhã Linh, khóe miệng anh ta thấp thoáng nụ cười ấm áp. Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn Vũ Thế Phong, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa hoảng hốt. Bàn tay Kiều Nhã Linh vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay rộng lớn của Vũ Thế Phong. Kiều Nhã Linh bối rối rút tay lại, nhỏ giọng nói: “Anh uống say rồi, đừng đùa nữa”

 

Vũ Thế Phong cúi người, ghé vào tai Kiều Nhã Linh, thấp giọng nói “Anh không say, Nhã Linh, đó chính là những lời anh muốn nói với em” – Vũ Thế Phong nhắc lại câu cuối cùng của bài hát – “Nếu không phải là em, thì chẳng là ai cả”

 

Kiều Nhã Linh ngơ ngác nhìn Vũ Thế Phong, trái tim bất giác đập nhanh. Chưa từng có ai bày tỏ tình cảm một cách mãnh liệt và đây cảm xúc với Kiều Nhã Linh giống như Vũ Thế Phong.

 

Từ trước đến giờ anh ta vẫn luôn thẳng thắn thể hiện rằng mình thích cô, thậm chí còn công khai cho tất cả mọi người biết mà không hề giấu diếm.

 

Vũ Thế Phong tuy tùy tiện nhưng đối với chuyện tình cảm lại rất nghiêm túc, nhiều lúc buông lời ngả ngớn nhưng cũng rất lãng mạn. Đây chính là sự hấp dẫn của Vũ Thế Phong, vì vậy mà không biết bao nhiêu người phụ nữ đổ gục dưới chân anh ta.

 

Trong một giây phút nào đó, Kiều Nhã Linh đã cảm động trước lời nói ấy. Nhưng cảm xúc đó chỉ là thoáng qua, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười nói: “Anh hát rất hay, thật sự không ngờ đấy”

 

Kiều Nhã Linh nói lảng sang chủ đề khác, Vũ Thế Phong đứng thẳng người lại, ánh mắt vẫn nhìn Kiều Nhã Linh nồng nàn tình cảm. Anh ta đã nhìn ra được sự rung động xuất hiện ở trong đôi mắt trong veo của Kiều Nhã Linh.

 

Dù bây giờ Kiều Nhã Linh vẫn chưa hoàn toàn mở cửa trái tim với anh ta, thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ cần Kiều Nhã Linh không khước từ anh ta, như vậy thì anh ta vẫn sẽ có cơ hội.

 

Vũ Thế Phong ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Linh, cười hỏi: “Tâm trạng em đã tốt hơn chút nào chưa?”

 

Kiều Nhã Linh gật đầu nói “Nhờ anh mà giờ tôi thấy vui hơn nhiều rồi”

 

Kiều Nhã Linh không nói dối, bây giờ cô đã không còn buồn bã tuyệt vọng như lúc trước nữa. Bầu không khí náo nhiệt của quán bar phần nào khiến tâm trạng Kiều Nhã Linh bớt phiền muộn.

 

Bạn bè của Vũ Thế Phong rất cởi mở vui vẻ, Kiều Nhã Linh nhiều lúc không nhịn được cười với những trò đùa họ. Đặc biệt, cũng nhờ Vũ Thế Phong, những đau đớn xót xa của Kiều Nhã Linh đã nhường chỗ cho cảm xúc bối rối ngượng ngập khi anh ta gián tiếp bày tỏ tình cảm với cô qua bài hát.

 

Nghe Kiều Nhã Linh nói vậy, Vũ Thế Phong vô cùng vui mừng. Kiều Nhã Linh bây giờ đã cởi mở hơn với anh ta, Vũ Thế Phong cảm thấy có chút thành tựu, nói không chừng chỉ một thời gian nữa Kiều Nhã Linh sẽ thuộc về anh ta. Vũ Thế Phong cười nói: “Đây chính là mục đích anh đưa em đến đây, nhìn em trước đó rầu rĩ ủ rũ khiến anh cũng buồn bực theo. Bây giờ thấy em vui vẻ thế này thì anh yên tâm rồi”

 

Để lấy lòng người đẹp, Vũ Thế Phong gọi thêm bia cùng đồ ăn vào.

 

Bạn bè Vũ Thế Phong cố tình gán ghép hai người với nhau, tạo không gian cho cả hai thêm gần gũi hơn. Hai người trò chuyện thân thiết, vô cùng hòa hợp.

 

Vũ Thế Phong là người hiểu tâm lý phụ nữ, biết cách để khơi gợi hứng thú của họ. Nói chuyện với anh ta không bao giờ hết chủ đề, Kiều Nhã Linh cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh ta, cô đã dần coi anh ta như một người bạn.

 

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên: “Bia đến rồi ạ”

 

Sau đó, cánh cửa được mở ra, một cô gái mang theo két bia vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK