Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101

 

Một lúc sau, xe dừng lại trước cổng trường mẫu giáo. Đây là một trường mẫu giáo nổi tiếng chỉ dành cho những gia đình trong giới thượng lưu, học phí một năm vô cùng đắt đỏ.

 

Cổng trường được trang trí vô vàn những hình ảnh, nhân vật hoạt hình đáng yêu. Từ xa nhìn vào trong sân có thể thấy rất nhiều trò chơi như cầu trượt, bập bênh, đu quay… Ở bên ngoài có không ít bạn nhỏ giống như Tiểu Kiệt được bố mẹ đưa đến trường, ai cũng mở đôi mắt tò mò quan sát xung quanh.

 

“Đi thôi” – Hoàng Tuấn Khải nhẹ giọng nói.

 

Tiểu Kiệt được ba dắt xuống xe, cậu nhóc tròn mắt nhìn mọi thứ, cảm thấy rất hứng thú, thì ra đi học cũng không đáng sợ cho lắm.

 

Hoàng Tuấn Khải đưa Tiểu Kiệt lên lớp, dặn dò cậu vài thứ rồi ra khỏi trường. Tiểu Kiệt vẫn đứng nhìn bóng lưng ba mình, có chút không nỡ để ba đi.

 

Tiểu Kiệt liếc nhìn xung quanh, cảm thấy hơi lạc lõng, Cậu quay người định đi lên lớp, bỗng nhìn thấy một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

 

Kiều Nhã Linh mặc một chiếc váy màu lam nhẹ nhàng thướt tha, mái tóc xõa mềm sau lưng, trên môi thoa một lớp son mỏng, nhìn trông thanh thoát nhẹ nhàng. Tiểu Kiệt không ngờ có thể gặp chị xinh đẹp ở đây, mắt cậu sáng lên, hớn hở gọi: “Chị xinh đẹp!”

 

Kiều Nhã Linh đương nhiên không biết Tiểu Kiệt đang gọi mình. Cô đang cầm tay một bé gái bốn tuổi, là con của chị Bội, sếp mới ở công ty cô.

 

Hôm nay chị Bội có cuộc họp quan trọng, vì vậy nhờ cô đưa con gái đi học. Kiều Nhã Linh cảm thấy không có vấn đề gì, liền đồng ý.

 

Kiều Nhã Linh cứ thế đi về phía trước, không hay biết có một cậu nhóc đang đuổi theo mình ở phía sau. Đưa con gái chị Bội lên lớp rồi, Kiều Nhã Linh xoa đầu cô nhóc dịu dàng nói: “Nhớ ngoan ngoãn nhé!”

 

Cô nhóc cười, lộ ra mấy chiếc răng sữa đáng yêu: “Vâng ạ.”

 

Kiều Nhã Linh mỉm cười, không kìm được đưa tay vuốt má cô nhóc kia một cái. Cô yên lặng nhìn đứa trẻ chạy vào trong, ánh mắt thoáng buồn bã.

 

Kiều Nhã Linh chậm rãi bước đi trên sân trường, quan sát những đứa trẻ mới có mấy tuổi đầu, trông ai cũng đáng yêu tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi. Trên gương mặt trẻ thơ của chúng không có bất cứ muộn phiền nào, trong sáng thuần khiết như ánh nắng ban mai. Nhìn vào những cô cậu nhóc ấy, Kiều Nhã Linh không khỏi mỉm cười. Cô rất thích trẻ con, đặc biệt là sau khi mang thai rồi mất đi đứa bé, Kiều Nhã Linh lại càng yêu mến chúng hơn.

 

Nếu bây giờ đứa trẻ ấy vẫn còn, có lẽ cũng đến tuổi đi mẫu giáo Kiều Nhã Linh chớp mắt, thở dài, bước chân vội vã rời khỏi trường mẫu giáo. Tiểu Kiệt nấy giờ không thấy Kiều Nhã Linh đâu, bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng của cô, cậu liền lũn cũn đuổi theo Kiều Nhã Linh.

 

Nhưng Kiều Nhã Linh rất nhanh biến mất giữa biển người đông đúc.

 

Tiểu Kiệt thất vọng ngồi bệt xuống, suýt chút nữa là cậu đã theo kịp chị xinh đẹp rồi. Cậu nhóc buồn bã một lúc, cuối cùng đứng dậy phủi mông, đi lên lớp. Truy Cập vào Truyen.one để đọc nhé!

 

Kiều Nhã Linh về Tôn Hoàng, bắt đầu làm việc. Công việc ở tòa soạn tương đối vất vả, đặc biệt là làm phóng viên. Kiều Nhã Linh mới làm việc chính thức được vài ngày, cô vẫn chưa được phân công việc cụ thể nào cả, vì vậy chỉ làm vài chuyện đơn giản như viết bài mà thôi.

 

Đang đánh máy, bỗng nhiên chị Bội xuất hiện, gõ lên bàn cô: “Vào phòng làm việc của chị một lúc”

 

Kiều Nhã Linh đáp lại ” vâng”, vội vàng đi theo. Chị Bội bảo cô ngồi xuống ghế, sau đó nói: “Tú Quỳnh mới về nước, cô ấy chuẩn bị mở một cuộc họp báo, chị muốn em đến buổi họp báo đó phỏng vấn, em thấy thế nào?”

 

Kiều Nhã Linh kinh ngạc, không ngờ mới vào làm cô đã có thể phỏng vấn một nhân vật nổi tiếng như Tú Quỳnh. Điều ấy chứng tỏ chị Bội rất đề cao năng lực của cô, Kiều Nhã Linh vô cùng vui khi được chị Bội tín nhiệm. Kiều Nhã Linh đương nhiên không từ chối cơ hội tốt này, chỉ có điều đến buổi họp báo đó, chắc chắn sẽ gặp Tuyết Phi. Sau chuyện lần trước Kiều Nhã Linh làm, Tuyết Phi nhất định sẽ hận cô thấu xương, nhìn thấy cô đến chắc chắn sẽ gây khó dễ rồi…

 

Ở đó toàn là người của cô ta, Kiều Nhã Linh chỉ có một thân một mình. Nếu Tuyết Phi định động vào cô, cô chắc chắn khó mà chống đỡ.

 

Thế nhưng Kiều Nhã Linh không có ý định tránh mặt cô ta. Lần trước suýt chút nữa là cô xử đẹp cô ta rồi. Lần này cô ta mà dám động đến cô, Kiều Nhã Linh sẽ không ngần ngại tặng cô ta một vết rạch trên mặt đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK