Chương 198
Tiểu Kiệt có thể nhìn thấy lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trên đầu ba mình, cậu bất giác nuốt nước miếng, lùi về phía sau.
Chắc là ba đã biết việc hôm nay cậu làm rồi cũng nên, Tiểu Kiệt không những lén đi gặp Kiều Nhã Linh mà còn trốn học nữa, đây quả là tội tày đình. Trước đó ba không nói gì cả, cậu còn tưởng ba ngầm đồng ý cho cậu đến gặp Kiều Nhã Linh. Nhưng nhìn vẻ mặt bây giờ của ba, cậu nghĩ mình đã nhầm rồi.
Tiểu Kiệt bắt đầu lo lắng, chỉ biết túm chặt chiếc chăn trên người mình. Hoàng Tuấn Khải trừng mắt nhìn Tiểu Kiệt, giọng nói lạnh đến cực điểm: “Giỏi lắm, giờ không biết sợ là gì nữa đúng không? Hết trốn học lại còn muốn ngủ ở đây nữa, đúng là thèm đòn rồi!”
Kiều Nhã Linh chạy vào trong, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Kiệt, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hoàng Tuấn Khải tối muộn đến nhà cô đập cửa, tự ý xông vào. Tiểu Kiệt nhìn thấy anh thì vô cùng hoang mang, Kiều Nhã Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô có linh cảm không hay.
Hoàng Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nhìn Tiểu Kiệt bằng ánh mắt giận dữ. Hoàng Tuấn Khải tiến lên phía trước, nhấc bổng Tiểu Kiệt lên.
Thằng bé hét toáng: “Bỏ cháu xuống!”
Kiều Nhã Linh cũng vội vàng xông tới ngăn anh lại: “Anh bế thằng bé làm gì? Mau thả nó xuống, nó sợ đến phát khóc rồi kìa”
Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải đen kịt, giọng nói không cảm xúc: “Ba Tiểu Kiệt không cho thằng bé ở đây nữa, mấy ngày nay nó lén lút đi gặp em, ảnh hưởng xấu tới việc học ở trường. Hơn nữa một đứa trẻ ba tuổi tự mình ra ngoài là rất nguy hiểm, sau này Tiểu Kiệt và em tốt nhất không nên gặp nhau nữa”
Kiều Nhã Linh vô cùng sửng sốt, cô không ngờ Tiểu Kiệt lại nói dối mình. Kiều Nhã Linh bần thần nhìn Tiểu Kiệt, suy cho cùng cũng vì thằng bé quá muốn ở bên cô nên mới làm vậy, Kiều Nhã Linh cũng có thể hiểu được. Hoàng Tuấn Khải bế Tiểu Kiệt, vững trãi bước từng bước ra ngoài.
Tiểu Kiệt khóc toáng lên, tay chân đập loạn xạ trên người Hoàng Tuấn Khải, kêu gào thảm thiết: “Không muốn, cháu không muốn về, chú thả cháu xuống huhu”
Kiều Nhã Linh bị tiếng hét của Tiểu Kiệt làm cho giật mình, lúc này cô mới tiêu hóa kịp chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng Tuấn Khải cưỡng ép Tiểu Kiệt đi về, thẳng bé nhất quyết không chịu, mặt mũi đỏ bừng, liên tục gọi tên Kiều Nhã Linh. Trái tim Kiều Nhã Linh đau buốt, cô vội vàng đuổi theo Hoàng Tuấn Khải, cuống quýt kéo áo anh lại.
“Anh không thể đưa thằng bé đi như vậy được” – Kiều Nhã Linh thở hổn hển nói.
Hoàng Tuấn Khải dừng bước, xoay người nhìn cô, gương mặt lạnh lùng vô cảm: “Tại sao không thể? Anh đưa con của bạn anh về thì có gì không được?”
Kiều Nhã Linh cắn môi, cô nói: “Anh bảo ba Tiểu Kiệt không cho thằng bé ở đây nữa, tại sao anh ta không tự mình đến đón thằng bé mà phải nhờ anh?”
Hoàng Tuấn Khải nhếch môi nói: “Anh ta bận.”
Bận, bận, suốt ngày bận, không biết anh ta có phải ba của Tiểu Kiệt không nữa. Đến bây giờ Kiều Nhã Linh vẫn chưa biết được mặt mũi ba thằng bé như thế nào, anh ta vốn dĩ không hề quan tâm đến Tiểu Kiệt nghĩ gì hay muốn gì, chỉ làm theo ý mình mà thôi.
Kiều Nhã Linh bất mãn nói: “Anh ta bận đến mức không có thời gian chăm sóc Tiểu Kiệt, bỏ bê thằng bé như vậy. Tiểu Kiệt không xin phép mà đến gặp tôi là sai, tôi không bênh thằng bé. Nhưng không phải ba thăng bé quá thờ ơ vô tâm nên mới khiến Tiểu Kiệt không chịu được cô đơn sao?”
Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn Kiều Nhã Linh, gương mặt cô vì tức giận mà nóng lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh, trông cô giống như một người mẹ đang vươn cánh bảo vệ con mình vậy.
Nếu là những lần trước, nhìn vẻ mặt này của cô anh sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ Hoàng Tuấn Khải không chút dao động, tuyệt tình nói: “Vậy thì liên quan gì đến em? Em không có tư cách lên tiếng”
Người Kiều Nhã Linh phảng phất cứng đờ, môi cô mím chặt, bàn tay siết lại. Phải, cô chẳng có tư cách gì để lên tiếng, cô và Tiểu Kiệt không hề có quan hệ gì với nhau.
Đối với Tiểu Kiệt cô chỉ là người ngoài mà thôi, cô không có quyền trách cứ bất kì ai cả. Một phần cũng vì cô mà khiến thằng bé xao nhãng việc học trên trường, Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy có lỗi phần nào. Nếu Hoàng Tuấn Khải không nói, cô sẽ không biết Tiểu Kiệt vì cô mà nói dối như vậy.