Chương 106
Tuyết Phi nhớ một buổi tối của gần ba năm trước, khi Kiều Nhã Linh đã rời đi được một thời gian. Cô ta đến công ty tìm Hoàng Tuấn Khải có chút việc, nhưng gọi mãi không thấy Hoàng Tuấn Khải trả lời.
Tuyết Phi đi vào tận sâu bên trong văn phòng, phát hiện Hoàng Tuấn Khải say bí tỉ, cả người nằm dưới đất, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Tuyết Phi hốt hoảng kêu lên: “Anh Tuấn Khải!”
Một Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng và cao ngạo trong phút chốc bỗng trở nên thật yếu đuối. Gương mặt hao gầy của anh đỏ bừng, ánh mắt mê man, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà Tuyết Phi không thể nghe rõ.
Cô ta vội vàng đỡ anh dậy, anh bỗng nhiên ôm ghì lấy cô ta. Trái tim Tuyết Phi đập rộn ràng, lúc ấy cô ta còn tưởng Hoàng Tuấn Khải đã để ý đến mình. Nhưng không ngờ sau đó, anh lại nói nhỏ bên tai cô ta: “Kiều Kiều..”
Tuyết Phi khi ấy vô cùng tức giận, một người phụ nữ quyến rũ bằng xương bằng thịt đứng trước mặt anh cũng không băng đứa con nuôi đã biệt tăm biệt tích là Kiều Nhã Linh.
Tuyết Phi trước giờ vốn là người thích cái gì phải có bằng được cái đó, cô ta liền đỡ Hoàng Tuấn Khải đến một cái giường nhỏ được ngăn cách trong phòng làm việc.
Hoàng Tuấn Khải say đến không biết trời đất gì. Tuyết Phi cởi đồ trên người mình ra, da thịt trắng ngẩn, đường cong lả lướt khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn được cũng phải đổ gục.
“Hoàng Tuấn Khải, anh là của em” – Tuyết Phi thầm thì bên tai anh.
Cô ta cầm bàn tay nóng rực của Hoàng Tuấn Khải đặt lên người mình, anh lập tức kéo Tuyết Phi vào lòng. Tuyết Phi mỉm cười đắc thăng, không ai có thể từ chối sự mê hoặc của cô ta cả, kể cả anh.
Nhưng chỉ sau đó một giây, dường như Hoàng Tuấn Khải nhận ra người trong lòng mình không phải cô gái kia, anh lập tức đẩy Tuyết Phi ra, vùi đầu vào trong chăn, nằm im không nhúc nhích.
Tuyết Phi trần trồng ngã uych xuống đất, cô ta căm tức nhìn Hoàng Tuấn Khải, mặc lại đồ vào rồi đùng đùng bỏ đi. Chuyện ngày hôm đó Hoàng Tuấn Khải không nhớ gì cả, nhưng nó luôn là nỗi nhục không sao xóa bỏ trong lòng Tuyết Phi.
Khi ấy cô ta vẫn tự lừa gạt bản thân răng, thời gian sẽ khiến cho anh chấp nhận cô ta. Thế nhưng đã ba năm rồi, đến hơi ấm ở bàn tay anh cô ta vẫn chưa cảm nhận được.
Tuyết Phi bần thần tựa người lên tường, dòng ký ức xa xôi hiện về trong tâm trí. Tuyết Phi siết chặt tay, dù là quá khứ hay hiện tại, Hoàng Tuấn Khải vẫn không thuộc về cô ta. Điện thoại Tuyết Phi đột nhiên reo lên, cô ta nghe thấy liền mừng rỡ bắt máy: “Anh Tuấn Khải!” – Tuyết Phi ngọt ngào nói, âm thanh không kìm nén được hạnh phúc.
Kiến Quốc hắng giọng một cái: “Tôi là Kiến Quốc”
Vẻ tươi cười trên mặt Tuyết Phi cứng đờ, cô ta sững sờ nhìn lại số điện thoại, đây là số lạ, không phải số của Hoàng Tuấn Khải. Tuyết Phi tụt cả cảm xúc, nhạt nhẽo hỏi: “Có chuyện gì không?”
Kiến Quốc nói: “Chủ tịch yêu cầu tòa soạn Tôn Hoàng được phỏng vấn độc quyền cho cô Tú Quỳnh, nếu như vậy thì tôi sẽ thay mặt chủ tịch đến tham dự buổi họp báo”
“Tôn Hoàng sao?” – Tuyết Phi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy.”
Tuyết Phi cau mày, tại sao Hoàng Tuấn Khải lại chỉ đích danh tòa soạn Tôn Hoàng được phỏng vấn độc quyền?
Theo như Tuyết Phi biết, Hoàng Thịnh không đầu tư vào trong giới giải trí, vì vậy Tôn Hoàng không thể liên quan gì đến Hoàng Tuấn Khải. Mặc cho cô ta nài nỉ thế nào anh cũng không đến, thế nhưng lại thay đổi ý định với một điều kiện có lợi cho tòa soạn Tôn Hoàng, rốt cuộc là vì cái gì?
Tuyết Phi không hiểu được ý định của Hoàng Tuấn Khải, cô ta hỏi: “Tại sao lại là Tôn Hoàng?”
“Tôi chỉ truyền đạt lại lời nói của chủ tịch, tôi không thể nói thêm được gì khác” – Kiến Quốc nhàn nhạt nói.
Câu nói mập mờ của Kiến Quốc lại càng khiến Tuyết Phi tò mò, thực ra chuyện anh yêu cầu cũng không phải khó khăn gì cả. Trước giờ trong các buổi họp báo Tú Quỳnh chưa từng trả lời phỏng vấn độc quyền của tòa soạn nào. Nhưng nếu Tuyết Phi đề nghị, cô ấy nhất định không từ chối. Tuyết Phi hoàn toàn có thể chấp nhận điều kiện này của Hoàng Tuấn Khải, chỉ có điều người đến không phải là anh, Tuyết Phi có chút không vui nói: “Anh ấy không đến được à?”
Kiến Quốc trả lời: “Vì có một cuộc họp quan trọng nên chủ tịch không thể tới được, thay vào đó tôi sẽ tới”