Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 454

 

Kiều Nhã Linh vừa dứt lời thì có một giọng nói lạnh lẽo đây nguy hiểm cất lên: št phân biệt “Xem ra tôi đã quá khách sáo với cô, nên cô càng lúc càng phách lối ngang ngạnh thì ph: Kiều Nhã Linh quay đầu lại, Quang Đăng đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu tâm can. Gương mặt anh ta đanh lại trông vô cùng đáng sợ, Kiều Nhã Linh thậm chí còn cảm nhận được sự cuồng nộ đang chờ trực.

 

bùng phát ở anh ta. Kiều Nhã Linh siết tay, cô gần giọng: “Tôi bảo vệ mạng sống của mình thì sai sao? Các người dựa vào đâu bắt tôi chết chỉ để cứu người không liên quan đến tôi? Mạng sống của tôi cũng đáng giá, tôi không việc gì phải hi sinh bản thân mình. Việc các người đang làm là vô nhân tính và hoang đường. Tôi yêu cầu các người thả tôi ra, nếu không đừng nói đến trái tim, một sợi tóc của tôi các người cũng đừng hòng có được!”

 

Đặng Văn Ngữ phẫn nộ nói: “Vẫn còn cứng miệng à, Đăng, lôi con bé này vào dạy cho nó một bài học đi!”

 

Quang Đăng bình thản nói: “Ông Đặng, cứ để tôi xử lý” Quang Đăng rũ mắt nhìn Kiều Nhã Linh, cười nửa miệng – “Cô tưởng nói như vậy thì sẽ dọa được chúng tôi sao? Cô Kiều, cô cứ thử làm những chuyện cô đã nói đi. Đến lúc ý, không chỉ cô, mà những người quan trọng của cô cũng sẽ bị liên lụy, để xem đến lúc đó cô còn đắc ý được không”

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, trừng mắt nhìn Quang Đăng, cơ thể cô bất giác run lên. Anh ta đang đe dọa cô, lời nói của anh ta đã thành công khiến cô hoảng loạn. Cô có xảy ra chuyện gì cũng được, nhưng cô không thể để những người thân thiết của mình gặp nguy hiểm được.

 

Quang Đăng nheo mắt nhìn cô, thích thú nói: “Thế nào?”

 

Móng tay của Kiều Nhã Linh cắm sâu vào da thịt cô. Quang Đăng đã kề dao vào cổ cô, Kiều Nhã Linh không thể làm gì được ngoài im lặng. Kiều Nhã Linh quay người chạy một mạch về phía nhà tắm, sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã đuổi theo cô.

 

Cô đóng cửa phòng lại, ngồi thụp xuống đất. Kiều Nhã Linh không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế tuôn ra như mưa. Tất cả bọn họ đều muốn lợi dụng cô, đến những người cô không quen biết cũng bắt cô phải chết.

 

Kiều Nhã Linh không có một ai ở bên, một mình đương đầu với tất cả mọi thứ. Cô rất sợ hãi và hoang mang, cô chôn mặt vào đầu gối khóc nức nở.

 

Kiều Nhã Linh nhớ đến chuyện ngày trước, Hoàng Tuấn Khải đưa cô đến nhà họ Hoàng, yêu thương chăm sóc cô, hóa ra cũng chỉ vì muốn trái tim cô. Điều này càng khiến Kiều Nhã Linh đau khổ hơn, cảm giác nghẹt thở khiến lồng ngực cô quặn thắt như muốn nứt ra.

 

Kiều Nhã Linh khóc đến lả người, cô bần thần tựa đầu lên tường. Bây giờ, cô chỉ hy vọng Vũ Thế Phong tìm được cô.

 

Anh ta là người duy nhất mà Kiều Nhã Linh có thể trông cậy lúc này. Kiều Nhã Linh cứ ôm đầu nghĩ như thế, cho đến khi gục ngã dưới nền đất lạnh lẽo.

 

Lúc Kiều Nhã Linh tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trân nhà trắng toát. Kiều Nhã Linh hơi nhúc nhích cơ thể, cảm giác đau buốt lập tức lan truyền khắp người cô. Kiều Nhã Linh đau đớn cau mày, cổ họng cô nóng rực, cả người không còn chút sức lực. Kiều Nhã Linh không hiểu tại sao mình lại ở đây, trong đầu cô là một mảng trống rỗng.

 

Cô hơi nhổm người dậy, bất chợt nhìn thấy một người bác sĩ mở cửa tiến vào phòng. Nữ bác sĩ mỉm cười với cô, hỏi: “Cô cảm thấy trong người như thế nào rồi?”

 

Đầu Kiều Nhã Linh đau như búa bổ, cô đưa tay đỡ trán, khó khăn ngồi dậy. Nữ bác sĩ tiến lại đỡ cô, Kiều Nhã Linh khàn giọng nói: “Cám ơn”

 

Bác sĩ kiếm tra thân nhiệt cho Kiều Nhã Linh, sau đó nói: “Cô bị sốt rất cao, cộng thêm bị kích động nên vừa rồi đã ngất xỉu, cô có nhớ gì không?”

 

Kiều Nhã Linh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Sau khi tranh cãi gay gắt với Đặng Văn Ngữ và Quang Đăng, cô đã chạy vào nhà tắm rồi khóc trong đó. Rất nhiều những suy nghĩ lộn xộn xuất hiện trong đầu cô, sau đó có lẽ vì quá mệt mỏi và kiệt sức nên cô đã ngất lúc nào không hay. Kiều Nhã Linh thở dài, ảo não nói: “Tôi nhớ rồi, trước đó tôi có đầm mưa một lúc lâu mà không thay quần áo nên có lẽ mới bị sốt”

 

Bác sĩ kê cho Kiều Nhã Linh đơn thuốc, sau đó nhắc nhở cô ăn thật nhiều hoa quả để nhanh chóng hạ sốt. Kiều Nhã Linh nhận lấy thuốc, chậm rãi uống từng viên một. Quần áo trên người đã được thay mới, hơn nữa còn được nằm trên chiếc giường ấm áp, Kiều Nhã Linh đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với lúc trước. Kiều Nhã Linh không hề biết ơn khi bọn họ gọi bác sĩ cho cô, họ chỉ đơn thuần muốn bảo vệ trái tim đang đập trong lồng ngực cô mà thôi.

 

Kiều Nhã Linh càng rúc sâu vào trong chăn hơn, cơ thể cô rệu rã không còn chút sức lực. Kiều Nhã Linh nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đã được đưa về căn phòng ban nãy. Cô cắn môi, âm thầm liếc nhìn nữ bác sĩ đang chuyên tâm viết bệnh án bên cạnh. Kiều Nhã Linh ngập ngừng nói: “Ở trên đây hình như có chút nóng”

 

Nữ bác sĩ ngẩng đầu, nói: “Đây là tầng ba mà, tất nhiên sẽ nóng hơn so với hai tầng ở dưới”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK