Chương 350
Mắt cô đỏ lên, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thể chảy dài. Hóa ra những tổn thương và trỉ trích mà cô phải gánh chịu trong khoảng thời gian gần đây đều là vì Hoàng Tuấn Khải mà ra. Chính anh tung tin đồn về họ, khiến cô bị nhấn chìm trong sự phỉ nhổ, chửi bới của mọi người.
Cô bị gọi là người thứ ba, kẻ phá hoại gia đình người khác, họ lăng mạ cô bằng tất cả những ngôn từ bẩn thỉu nhất. Cô thậm chí từng bị fan của anh công kích, ném trứng thối lên người.
Trong khi cô đau khổ, lo sợ, thì anh ung dung nhàn nhã nhìn cô bị mọi người nguyền rủa, sỉ nhục. Kiều Nhã Linh nhìn anh trong làn nước mắt, cô phẫn nộ nói: “Hoàng Tuấn Khải, thì ra trước giờ anh luôn bình thản đối diện với những tin tức đó bởi vì chính anh là người tung tin. Những chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến anh, còn tôi lại là người hứng chịu hết. Anh nhìn thấy tôi bị người khác vùi dập, chửi rủa không ra gì, anh cảm thấy rất vui vẻ phải không? Tôi là món đồ chơi của anh, bị anh xoay như chong chóng, thích đùa giỡn hành hạ như thế nào cũng được. Hoàng Tuấn Khải, anh đúng là tên khốn khiếp!”
Đáng nhẽ từ lúc đầu Kiều Nhã Linh phải nhận ra điều đó mới đúng.
Người có gia thế lớn mạnh như Hoàng Tuấn Khải, không một ai dám tự ý đưa tin về anh. Chính vì vậy, trước đó anh rất ít khi bị truyền thông nhắc đến. Thế nhưng kể từ khi hai bọn họ gặp lại, báo đài đưa tin về anh như cơm bữa mà anh lại chẳng có hành động gì. Thì ra tất cả đều có nguyên nhân, anh vì muốn khiến cô đau khổ, nên mới làm ra những chuyện kinh khủng ấy.
Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, ánh mắt anh ẩn hiện sự phức tạp.
Hoàng Tuấn Khải muốn vươn tay chạm vào cô, nhưng rồi anh lại hạ tay xuống. Hoàng Tuấn Khải thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đúng là những bài báo đó khi được đăng lên đều đã được anh cho phép, nhưng mọi chuyện không phải như em nghĩ”
Kiều Nhã Linh siết chặt tay, sự uất hận và phẫn nộ đồng thời dâng trong lòng cô. Kiều Nhã Linh nghiến răng nói: “Thế nào là không phải như tôi nghĩ? Mục đích của anh không phải quá rõ ràng rồi sao? Anh đạt được ý đồ của mình rồi đấy! Từ bây giờ tôi không muốn có bất kì dính dáng gì đến anh nữa. Anh làm ơn biến khỏi cuộc sống của tôi đi!”
Kiều Nhã Linh gần như là gào lên, cả gương mặt và ánh mắt của cô đều đỏ ửng, sự đau đớn bi thương hiện rõ trong đó. Kiều Nhã Linh khóc nấc lên, Hoàng Tuấn Khải luôn đem đến sự bất hạnh cho cô, rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới chịu buông tha cho cô?
Kiều Nhã Linh đang rất kích động, nhìn gương mặt cô giàn giụa nước mắt khiến anh rất đau lòng. Hoàng Tuấn Khải không ngăn chặn những tin tức đó, bởi anh muốn ngầm nói với tất cả mọi người rằng, Kiều Nhã Linh chính là người phụ nữ của anh.
Vẻ lo lắng và bất lực không giấu được trong mắt Hoàng Tuấn Khải, anh thấp giọng nói: “Anh làm vậy không phải vì anh muốn em phải đau khổ hay gì cả, em hiểu nhầm rồi. Khiến em chịu tổn thương bởi sự công kích của mọi người, anh xin lỗi. Em có thể không muốn liên quan gì đến anh nữa, nhưng bây giờ Tiểu Kiệt cần em. Anh ban đầu vốn dĩ định đến đây để đưa em đi làm thủ tục nhận nuôi Tiểu Kiệt. Em ghét anh cũng được, nhưng em đừng ghét Tiểu Kiệt, được không?”
Kiều Nhã Linh gắt lên: “Anh đừng lấy Tiểu Kiệt ra làm bia đỡ đạn, tôi..”
Kiều Nhã Linh chưa nói hết câu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Kiều Nhã Linh vụng về lau nước mắt, cô kìm nén cảm xúc lại, nghe điện thoại: “Alo?”
“Chị, em nhớ chị”
Giọng nói đầy tủi thân và buồn bã của Tiểu Kiệt vang lên, truyền từ điện thoại đâm thẳng vào trái tim Kiều Nhã Linh. Ở đầu dây bên kia, tiếng khóc nghẹn ngào kìm nén của Tiểu Kiệt khiến trái tim cô đau quặn. Kiều Nhã Linh mím chặt môi, nước mắt vừa mới lau khô lại lặng lẽ chảy ra.
Tiểu Kiệt dù rất nhớ Kiều Nhã Linh nhưng lại không dám gọi điện cho cô, sợ cô tức giận. Tiểu Kiệt mấy ngày nay rầu rĩ vô cùng, chẳng thiết tha làm gì cả.
Cuối cùng cậu không thể chịu được, quyết định gọi cho cô. Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Kiều Nhã Linh, Tiểu Kiệt không kìm được mà rơi nước mắt. Tiểu Kiệt nức nở nói: “Chị ơi chị đừng giận nhé, không phải em cố tình quấy rầy chị đâu.
Chỉ là, chỉ là… em nhớ chị lắm, em muốn gặp chị.”
Nói rồi Tiểu Kiệt lại òa khóc nức nở, giọng nói non nớt đầy lo sợ và buồn bã của thằng bé khiến trái tim Kiều Nhã Linh vô cùng đau đớn.
Tiểu Kiệt đã tổn thương tới mức nào mà thẳng bé lại trở nên dè chừng và sợ cô phật lòng đến vậy. Kiều Nhã Linh nhớ lại thái độ lạnh lùng và tàn nhẫn trước đó của mình đối với Tiểu Kiệt, cô vô cùng hối hận.