Chương 417
Đây là lần đầu tiên có một người thẳng thừng chỉ ra sự ngốc nghếch của cô, phê phán sai lầm của cô, giúp cô thức tỉnh khỏi giấc mộng với những ảo ảnh viển vông. Dẫu điều Vũ Thế Phong nói đều là sự thật, nhưng sao Kiều Nhã Linh lại cảm thấy tuyệt vọng khổ sở như thế này?
Vũ Thế Phong thở dài, anh ta đưa tay chạm lên vai cô, dịu dàng nói: “Nhã Linh, em nên quên đi thôi.”
Kiều Nhã Linh ngẩn người nhìn cảnh vật qua ô cửa kính, thật sự, phải quên đi sao?
Hai giờ sáng, Hoàng Tuấn Khải từ San Francisco trở về. Vốn dĩ anh đã có thể về sớm hơn những vì có công việc đột xuất nên mới phải ở lại thêm vài ngày.
Hoàng Tuấn Khải đã vắng nhà một thời gian, nên anh không thể quản được mọi việc khi anh không có mặt. Đặc biệt là Kiều Nhã Linh, trong lúc anh đến Mỹ, cô lại lén lút qua lại với Vũ Thế Phong.
Hoàng Tuấn Khải nôn nóng trở về Việt Nam, mang theo một tâm trạng cực kỳ tệ.
Kiến Quốc bước tới, đưa một tập tài liệu cho Hoàng Tuấn Khải, cất giọng nói: “Chủ tịch, đây là những gì điều tra được mấy ngày nay”
Hoàng Tuấn Khải nhận lấy, sắc mặt lạnh lẽo cực độ. Ở bên trong những giấy tờ mà Kiến Quốc đưa cho anh gồm rất nhiều bức ảnh chụp Kiều Nhã Linh và Vũ Thế Phong đang ở bên nhau.
Có bức ảnh hai người đang sánh vai đi đến Thiên Đường Bar, thân mật nói chuyện, có cả ảnh hai người đi chơi, ăn uống với nhau.
Nụ cười của Kiều Nhã Linh xinh đẹp đến nhức mắt, cô cười đùa vui vẻ với Vũ Thế Phong, nhưng lại đối xử lạnh nhạt tàn nhẫn với anh. Càng về sau, bàn tay Hoàng Tuấn Khải càng siết lại, vò nát những thứ ở trong tay mình.
Hoàng Tuấn Khải nổi giận vứt mạnh chúng xuống đất, đôi mắt anh văn tia máu, mang theo sự cuồng nộ như muốn hủy diệt tất cả.
Hoàng Tuấn Khải nghiến răng nói: “Anh em đâm sau lưng mình, nên xử lý thế nào đây?”
Kiến Quốc ái ngại nói: “Chủ tịch, có lẽ cậu Vũ không biết cô Kiều Nhã Linh là người của chủ tịch nên mới làm vậy. Hai người chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, sao cậu Vũ lại phản bội chủ tịch được. Tôi nghĩ chủ tịch nên làm rõ chuyện này với cậu Vũ”
Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười nhạt, không biết sao, đúng là buồn cười! Trước đó anh đã cảnh cáo Vũ Thế Phong không được động vào Kiều Nhã Linh, nhưng anh ta bỏ ngoài tai lời nói của anh, tiếp tục tiếp cận cô.
Hoàng Tuấn Khải trước giờ vẫn coi Vũ Thế Phong là bạn, thế nhưng anh ta lại bán đứng anh, muốn cướp đoạt người phụ nữ của anh. Nếu Vũ Thế Phong đã quyết định chọn đường chết, anh sẽ cho anh ta toại nguyện.
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nhìn bức ảnh Vũ Thế Phong đang cười rạng rỡ ở bên Kiều Nhã Linh, anh xé toạc nó ra làm chục mảnh, sau đó quăng xuống đất.
Kẻ phản bội, sẽ không bao giờ được tha thứ.
Hoàng Tuấn Khải xuống máy bay thì nhanh chóng trở về nhà họ Hoàng, ngôi nhà im lìm trong bóng tối, chỉ có quản gia Tôn đang đứng đợi anh. Quản gia Tôn đón lấy hành lý của Hoàng Tuấn Khải, vui mừng nói: “Ông chủ đã về rồi”
Hoàng Tuấn Khải nôn nóng muốn gặp Kiều Nhã Linh, nói chuyện với cô cho ra nhẽ. Mặc cho anh đã ra sức ngăn cản, nhưng cô vẫn qua lại với tên khốn Vũ Thế Phong đó.
Kiều Nhã Linh dù ba năm trước hay ba năm sau vẫn vô cùng ngốc nghếch, cô chắc chắn đã bị bộ dạng tử tế chân thành giả tạo của Vũ Thế Phong lừa gạt. Anh nhất định phải giúp cô thức tỉnh, tránh xa hạng người cáo già như Vũ Thế Phong ra. Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng mở miệng: “Kiều Nhã Linh đang ngủ phải không?”
Quản gia Tôn cứng người, sắc mặt đột ngột thay đổi. Bà lúng túng nhìn lên lầu, sau đó cúi đầu nói: “Nhã Linh không có ở đây, cô ấy về nhà của mình rồi ạ”
Hoàng Tuấn Khải quay ngoắt lại trừng mắt nhìn quản gia Tôn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Kiều Nhã Linh không ở nhà họ Hoàng mà lại về nhà, cũng không nói một câu nào với Hoàng Tuấn Khải. Cô tự tiện quyết định mọi chuyện, không quan tâm đến cảm nhận của cả anh và Tiểu Kiệt. Trước đó cô còn không thèm nghe bất kỳ cuộc gọi nào của anh, mặc cho anh bị giày vò trong mớ cảm xúc hỗn độn. Hoàng Tuấn Khải nén giận, thấp giọng hỏi: “Tại sao cô ấy lại về nhà?”
Quản gia Tôn e ngại nói: “Nhã Linh nói, con bé sớm muộn cũng rời đi, chỉ băng dứt khoát sớm…”
Quản gia Tôn vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải liền đá mạnh vào chiếc va li bên cạnh. Tiếng động vang lên rất lớn, khiến quản gia Tôn sợ hãi rúm người lại. Hoàng Tuấn Khải chống tay bên hông, lồng ngực phập.
phồng, gương mặt vô cùng tức giận. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi khi anh không có ở đây, cô lén lút gặp gỡ Vũ Thế Phong, lại còn muốn ruồng bỏ Tiểu Kiệt. Cô không chấp nhận anh, nhưng lại dễ dàng dành tình cảm cho Vũ Thế Phong, không làm tròn trách nghiệm làm mẹ nuôi của mình. Nếu cô muốn trừng phạt anh, khiến anh đau khổ thì cô đã thành công rồi!
Hoàng Tuấn Khải giống như phát điên, liên tục đá vào chiếc va li khiến nó méo nó đến tội nghiệp. Gương mặt anh đanh lại vì tức giận, ánh mắt đỏ ngầu mang theo cuồng phong bão tố. Hoàng Tuấn Khải giãng cổ áo ra, lạnh lùng nói: “Cô ấy đã đi mấy ngày rồi?”
Quản gia Tôn lúng túng đáp: “Đã được bốn ngày rồi ạ”
Bốn ngày cô không ở đây, chắc chắn đã dành hết thời gian vui vẻ bên Vũ Thế Phong. Hoàng Tuấn Khải thả người lên ghế, sau khi phát tiết xong, anh trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết. Hoàng Tuấn Khải đưa tay bóp trán, lông mày nhíu chặt, bộ dạng vô cùng khó chịu.
Giống như tất cả cố gắng trước đó của anh đột ngột bị sụp đổ, anh hoang mang và tức giận, xung quanh anh chỉ còn lại một đống tro tàn hiu quạnh.
Quản gia Tôn nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải khổ sở như vậy thì rất đau lòng. Bà nhớ lại hình ảnh Vũ Thế Phong và Kiều Nhã Linh ở bên nhau sáng hôm đó, không kìm được nói: “Có lẽ Nhã Linh đang bận yêu đương, nên không muốn tiếp tục ở bên Tiểu Kiệt nữa”