Chương 249
Thấy Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chằm chiếc hộp đó, Tiểu Kiệt hí hửng nói: “Ba, ban nãy con đã mở chiếc hộp này ra, đây là đồ của chị xinh đẹp, trong này có rất nhiều thứ hay ho”
Lời nói này của Tiểu Kiệt quả nhiên đã khơi dậy hứng thú của Hoàng Tuấn Khải. Tiểu Kiệt nói trong đó có nhiều thứ hay ho, hơn nữa lại còn là của Kiều Nhã Linh, anh không thể ngó lơ được.
Hoàng Tuấn Khải nhìn chiếc hộp trong tay Tiểu Kiệt không rời, trong đầu anh có hàng vạn suy đoán, anh thật sự rất muốn có được nó.
Tiểu Kiệt nhìn phản ứng của ba mình, thầm cười trong bụng, ba cậu quả nhiên bị chiếc hộp này mê hoặc rồi. Tiểu Kiệt đắc ý, có thứ này trong tay, cậu không tin không lấy được điện thoại từ ba mình.
Tiểu Kiệt giơ chiếc hộp lên lắc lắc, âm thanh bên trong vang lên càng khiến Hoàng Tuấn Khải nôn nóng. Tiểu Kiệt cười hí hửng: “Ba thấy điều kiện trao đổi này có được không? Chỉ cần ba đưa điện thoại cho con, chiếc hộp này sẽ là của ba”
Hoàng Tuấn Khải híp mắt nhìn Tiểu Kiệt, thăng bé đúng là khôn lỏi.
Nó biết anh quan tâm đến Kiều Nhã Linh, vậy nên chọc đúng vào điểm yếu của anh. Hoàng Tuấn Khải âm thầm thở dài, thôi được rồi, anh thừa nhận là anh muốn chiếc hộp đó. Có điều đưa điện thoại cho Tiểu Kiệt sao? Anh không nghĩ đây là điều mình nên làm. Hoàng Tuấn Khải khoanh tay, anh thờ ơ nói: “Ồ, con nghĩ ba sẽ để mắt đến chiếc hộp xấu xí này sao? Còn đừng tưởng dùng thứ này có thể đổi lấy điện thoại, nó không có giá trị như thế đâu”
Tiểu Kiệt trợn mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, sao ba cậu lại hờ hững như vậy được, không thể nào! Tiểu Kiệt không tin là ba cậu có ý định bỏ qua chiếc hộp này, ánh mắt vừa rồi của ba rõ ràng rất có hứng thú.
Hơn nữa ba thích chị xinh đẹp như vậy, làm gì có chuyện không muốn biết trong này có gì. Tiểu Kiệt lớn tiếng nói: “Ba thật sự không cần sao? Trong này có rất nhiều thứ thú vị đó, ba sẽ hối hận cho mà xem”
Hoàng Tuấn Khải xoa nhẹ ngón tay, rũ mắt nhìn chiếc hộp cũ kĩ trong tay Tiểu Kiệt, sau đó nói: “Ba chẳng cần đâu, nó không có giá trị gì hết, con tốt nhất là nên vứt đi, để lại chỉ thêm chật nhà”
Thật ra Hoàng Tuấn Khải nói vậy chỉ là để Tiểu Kiệt cho rằng chiếc.
hộp này không thể trao đổi được với anh, rồi chán nản mà vứt chiếc hộp đi. Sau đó Hoàng Tuấn Khải sẽ lén nhặt nó lại, như vậy là anh vừa có chiếc hộp, vừa không phải đưa điện thoại cho Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải hơi nhếch miệng lên, chờ đợi Tiểu Kiệt tức giận quảng thứ kia sang một bên. Thế nhưng Tiểu Kiệt lại nói: “Tại sao con phải vứt? Đây là đồ của chị xinh đẹp, nếu ba không lấy thì con sẽ cầm, ba đừng hòng sờ được nó!”
Hoàng Tuấn Khải nghẹn lời, trừng mắt với Tiểu Kiệt. Kế hoạch của anh đã đổ sông đổ bể, Tiểu Kiệt đúng là thông minh, anh không thể lừa nó được. Nhìn thấy mặt ba mình biến sắc, Tiểu Kiệt đắc ý, cậu biết thừa ba định dụ cậu vứt bỏ chiếc hộp này rồi lấy mà.
Ánh mắt ban đầu của ba khi nhìn thấy chiếc hộp này không thể nói là không để tâm được, ba chắc chắn đang muốn có được nó chết đi được, nhưng không chịu thỏa thuận với cậu. Cậu phải ép buộc ba mới được, Tiểu Kiệt đe dọa ba: “Nhưng mà nếu con để ở bên mình thì ban đêm ba sẽ mò vào phòng rồi lấy trộm mất, thế nên là con hỏi ba lần cuối, ba có muốn trao đổi với con không? Nếu không con sẽ lập tức đốt hết những giấy tờ trong này đi, ba có muốn cũng không đọc được đâu”
Hoàng Tuấn Khải: Hoàng Tuấn Khải không thốt được lời nào, thăng bé này đúng là thông minh đến mức khiến anh phải cảm thán. Tiểu Kiệt có lẽ đã biết thừa anh muốn chiếc hộp này, vậy nên cố tình nói như vậy để khích tướng anh.
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, đen mặt nhìn con trai, anh lạnh lùng nói: “Thứ này ở trong nhà của ba, vậy có nghĩa là nó thuộc về ba. Con không có quyền lấy nó, vậy nên mau đưa đây!”
Tiểu Kiệt không ngờ ba mình lại nói vậy, thăng bé ôm chặt chiếc hộp trong lòng mình, tức giận nói: “Sao ba lại có thể nhận vơ như thế được, rõ ràng người tìm được chiếc hộp này là con, vậy nên bây giờ nó thuộc về con. Ba muốn có được nó thì đưa điện thoại cho con đây!”
Hoàng Tuấn Khải khoanh tay trước ngực, lãnh đạm nói: “Con có gì chứng minh được nó là của con? Đừng nhiều lời nữa mà hãy đưa nó cho ba”
Ba không chịu thỏa thuận với cậu, muốn trắng trợn cướp chiếc hộp này mà không mất gì đây mà. Tiểu Kiệt nhất quyết không chịu đưa chiếc hộp cho Hoàng Tuấn Khải, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận, lớn giọng nói: “Ba thật quá đáng, con sẽ không đưa cho ba đâu!”
Hoàng Tuấn Khải sầm mặt nhìn con trai, anh nói thằng bé không nghe, xem ra phải dùng hành động rồi. Hoàng Tuấn Khải tiến lại gần Tiểu Kiệt, thăng bé hốt hoảng lùi về phía sau, trong lòng vẫn ôm chặt chiếc hộp không rời. Hoàng Tuấn Khải híp mắt nói: “Một là con đưa chiếc hộp này cho ba, hai là ba sẽ lấy nó từ con, con chọn đi”