Chương 212
Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn Hoàng Tuấn Khải, nhưng không nói gì mà lên xe. Cả quãng đường sắc mặt Hoàng Tuấn Khải luôn trầm ngâm, Kiến Quốc không biết tại sao anh lại thay đổi quyết định, đưa Kiều Nhã Linh đến gặp Tiểu Kiệt.
Thật ra bố mẹ vẫn thường không đấu lại con cái mình, bởi họ luôn mềm lòng trước sự yếu đuối của những đứa trẻ ấy, Hoàng Tuấn Khải cũng không ngoại lệ. Người Tiểu Kiệt cần nhất bây giờ là Kiều Nhã Linh, vậy nên anh vì thằng bé mà tự mình đi đón cô.
Sau khi Kiến Quốc đi đón Kiều Nhã Linh rồi, anh biết chắc rằng cô sẽ đến. Quả nhiên một lúc sau, anh nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai đang vội vã tiến về phía này. Gương mặt Kiều Nhã Linh tràn ngập sự lo läng, khóe mắt ẩm ướt, cô cuống quýt đến nỗi suýt bị vấp ngã. Trừ một lần anh bị ốm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy biểu hiện này của cô.
Kiều Nhã Linh vừa mở cửa xe thì trông thấy Hoàng Tuấn Khải đang ở bên trong, cô sửng sốt: “Anh…”
Kiều Nhã Linh cứ tưởng chỉ có một mình Kiến Quốc tới đây, không ngờ Hoàng Tuấn Khải cũng theo đến, chỉ là anh không đi ra mà thôi. Thế nhưng chuyện này bây giờ không quan trọng, Kiều Nhã Linh nhanh chóng chui vào trong xe, ngồi bên cạnh Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh không nói một câu với Hoàng Tuấn Khải, coi anh như người vô hình.
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc liếc nhìn cô, cuối cùng thu ánh mắt lại.
Chiếc xe khởi động, lao nhanh về phía trước. Kiều Nhã Linh như ngồi trên đống lửa, môi cô mím chặt, sắc mặt hoang mang vô cùng.
Hoàng Tuấn Khải nhìn cũng không đành lòng, thấp giọng nói: “Em đừng lo lắng quá”
Hoàng Tuấn Khải tưởng câu nói của mình sẽ khiến cô bình tĩnh hơn, nào ngờ Kiều Nhã Linh quay phắt về phía anh, ánh mắt bùng lên lửa giận, cô bực bội nói: “Anh còn nói được câu ấy à? Làm sao tôi có thể không lo được chứ?”
Hoàng Tuấn Khải tự nhiên bị cô mắng, đen mặt lại. Anh chỉ là có ý tốt mà thôi, cô nổi giận với anh làm gì kia chứ!
Hoàng Tuấn Khải sâm mặt không buồn để ý đến cô nữa, nếu không phải vì Tiểu Kiệt anh còn lâu mới để hai người họ gặp nhau. Cô không biết ơn thì thôi lại còn lớn tiếng với anh, đúng là khiến người khác bực mình.
“Anh đi nhanh lên đi”
Kiều Nhã Linh nói với Kiến Quốc, bây giờ cô đang rất sốt ruột, chỉ muốn lập tức đến bên Tiểu Kiệt xem thằng bé thế nào. Kiến Quốc thật sự đã đi nhanh lắm rồi, nhưng cũng không thể vượt quá tốc độ cho phép. Hơn nữa Tôn Hoàng cách nhà họ Hoàng khá xa, không thể chỉ đi một lát là đến được. Kiều Nhã Linh lại còn cuống quá không thắt dây an toàn, Kiến Quốc không biết nên khóc hay nên cười.
“Cô thắt dây an toàn đi đã” – Kiến Quốc nhắc nhở.
Kiều Nhã Linh vội vàng làm theo, sau đó lại lên tiếng thúc giục anh ta. Hoàng Tuấn Khải không nhịn được nhìn Kiều Nhã Linh, bộ dạng lo lăng tột đột của cô khiến người ngoài không biết lại tưởng Tiểu Kiệt chính là con trai cô. Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười tự giễu, “con” sao, anh còn tưởng Kiều Nhã Linh chán ghét trẻ con lắm, nên năm ấy mới quyết định như vậy.
Trong lúc Hoàng Tuấn Khải đang lơ đãng suy nghĩ, Kiều Nhã Linh đột nhiên nói: “Rốt cuộc thì anh đã làm gì Tiểu Kiệt thế hả?”
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày trước cách dùng từ của cô, anh có thể làm gì được Tiểu Kiệt? Cô nói cứ như thể vì anh mà thằng bé ra nông nỗi này vậy. Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải rất khó coi, Tiểu Kiệt là con trai anh, anh thương nó còn chẳng hết. Kiều Nhã Linh không biết gì còn tưởng anh đối xử tệ với nó, nên mới mở miệng chất vấn anh như vậy.
“Em ăn nói kiểu gì đấy?”
Hoàng Tuấn Khải không giải thích gì cả, anh chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Dù sao chuyện Tiểu Kiệt là con trai anh cũng không thể để lộ, để Kiều Nhã Linh hiểu nhầm cũng được. Kiều Nhã Linh bặm môi nhìn Hoàng Tuấn Khải, tức giận nói: “Vậy bây giờ Tiểu Kiệt như thế nào rồi?”
Hoàng Tuấn Khải đen mặt nói: “Em không thể nói chuyện với anh nhẹ nhàng chút à?”
Anh biết Kiều Nhã Linh vì lo cho Tiểu Kiệt nên mới nóng nảy như thế, nhưng giờ tâm trạng anh cũng rất tệ, thái độ của cô khiến anh càng khó chịu hơn.