Chương 285
Những kẻ chỉ mới vài phút trước thôi còn nở nụ cười nham nhở giờ đã ngả rạp dưới nền đất bẩn thỉu lạnh lẽo.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Kiều Nhã Linh bàng hoàng, cơ thể vô thức run lên. Kiều Nhã Linh ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh lạnh lùng cất súng, ánh mắt chứa đây sát khí.
Hoàng Tuấn Khải ở trước mắt cô trở nên vô cùng đáng sợ, những kẻ gây ra chuyện này đáng phải nhận hình phạt thích đáng, nhưng cách của anh quá tàn nhẫn độc ác.
Kiều Nhã Linh nhắm chặt mắt, không dám chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đó. Thanh âm không cảm xúc của Hoàng Tuấn Khải vang lên: “Xử lý sạch sẽ chỗ này đi”
Kiến Quốc đáp: “Vâng”
Những người đàn ông kia lần lượt bị lôi ra ngoài, Hoàng Tuấn Khải quay đầu nhìn Kiều Nhã Linh. Cô cúi găm mặt xuống, mái tóc rối bời che phủ gương mặt, quần áo trên người cô tàn tạ rách nát đến mức khiến anh phải nhíu mày.
Khi nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy, anh đã nổi cơn thịnh nộ, không khống chế được cảm xúc mà tự tay giết chết những tên đó. Kiều Nhã Linh là một cô gái đơn thuần, chuyện này ät hẳn đã đả kích cô không nhỏ.
Hoàng Tuấn Khải dừng bước trước mặt Kiều Nhã Linh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh băng đôi mắt ửng đỏ.
Gương mặt cô trắng bệch, bờ môi tái nhợt, trông cô vô cùng phờ phạc và tiều tùy. Kiều Nhã Linh mím môi nhìn anh, giọng cô khàn khàn: “Sao anh có thể giết người không chớp mắt như vậy?”
Hoàng Tuấn Khải cau mày, cô đang cảm thấy thương tiếc cho những kẻ suýt chút nữa đã cưỡng bức cô sao? Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Chúng xứng đáng bị thế”
Kiều Nhã Linh nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng cô khó chịu vạn phần, thì ra tính mạng của người khác trong mắt anh chỉ như cỏ rác, cũng giống như đứa bé năm xưa bị anh giết chết vậy.
Anh vốn dĩ đã năm hết mọi thứ trong tay, nhưng vẫn lừa cô, bắt cô phải cầu xin anh, khiến cô trở nên nhục nhã hèn mọn.
Hết cơn sóng này đến cơn sóng khác ập đến, ngọn lửa tức giận trong lòng Kiều Nhã Linh ngày càng dâng cao. Cô nghiến răng nói: “Tôi không ngờ anh lại vô liêm sỉ đến như vậy, chơi tôi một vố như vậy anh vui rồi chứ? Đây là lần cuối cùng tôi cầu xin anh, tôi sẽ không bao giờ để bản thân cúi đầu trước anh thêm một lần nào nữa!”
Hoàng Tuấn Khải từ trên cao rũ mắt nhìn cô, gương mặt cô nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại đầy phẫn nộ, cơ thể cô yếu ớt, mà ý chí thì ngoan cường.
Cô giống như một con nhím đang xù lông, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công anh. Có lẽ Kiều Nhã Linh cho rằng anh đã đùa giỡn cô, nhưng cô thật sự chẳng biết gì hết. Dù là quá khứ hay hiện tại, cô vẫn ngốc nghếch không hiểu những gì anh làm, tất cả đều vì cô.
“Anh đừng tưởng mình đang ban phát ân huệ cho tôi, tôi sẽ không cảm thấy biết ơn đâu” – Kiều Nhã Linh khó chịu nói.
Kiều Nhã Linh cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể cô không chút sức lực, ngã xuống đất. Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng cúi người, bế thốc cô lên, ôm vào lòng. Kiều Nhã Linh bị hành động này của anh làm cho sợ hãi, cuống quýt ôm lấy cổ anh.
Hoàng Tuấn Khải lấy một chiếc áo bao bọc lấy cơ thể cô, sau đó vững trãi bước ra ngoài. Kiều Nhã Linh có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương thuộc về anh, thậm chí nghe thấy cả nhịp tim trầm ổn của anh đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Kiều Nhã Linh trở nên hoảng hốt, cô giấy dụa nói: “Thả tôi xuống, tôi tự đi được”
Hoàng Tuấn Khải cúi đầu nhìn cô, nhướn mày: “Vậy sao?”
Kiều Nhã Linh không muốn anh chạm vào người mình, vậy nên kiên quyết nói: “Thả tôi xuống! Anh điếc à?
Tôi không cần anh bế mìni Vẻ mặt ghét bỏ và thái độ ương ngạnh của Kiều Nhã Linh khiến Hoàng Tuấn Khải không vui, anh càng ôm cô chặt hơn, khiến cô chỉ có thể vùi đầu trong lòng anh.
Kiều Nhã Linh cố hết sức quẫãy đạp nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay như kìm sắt của Hoàng Tuấn Khải, cuối cùng cô đành bất lực buông xuôi, để mặc anh ôm lấy mình.
Một lần nữa được cảm nhận hơi ấm mà anh đã đoạt trở về từ tay kẻ khác, Hoàng Tuấn Khải cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc dù tất cả kế hoạch của bọn chúng đều năm trong tay anh, anh hoàn toàn có thể cứu được Kiều Nhã Linh, nhưng anh vẫn lo lắng không thôi. Chỉ khi ôm cô vào lòng như bây giờ, anh mới cảm thấy an tâm.