Chương 163
Chắc bây giờ ánh mắt anh sẽ thật mềm mại bao dung, giống hệt như anh của nhiều năm trước nhìn cô.
Dù nhìn không rõ, thế nhưng cô cũng có thể nhận được ra bọn họ đang trò chuyện vui vẻ đến nhường nào. Trái tim Kiều Nhã Linh thắt lại, cô dùng hết sức hất tay Tuyết Phi ra.
Tuyết Phi trông thấy vẻ mặt của Kiều Nhã Linh thì đắc ý vô cùng. Cô †a muốn Kiều Nhã Linh hoàn toàn chết tâm, khiến cô càng hận Hoàng Tuấn Khải hơn. Chỉ có như vậy mối quan hệ giữa hai người mới không thể nào cứu vãn được nữa.
Tuyết Phi không thể nào chịu đựng nổi khi phải chứng kiến Hoàng Tuấn Khải hết lần này đến lần khác đứng về phía Kiều Nhã Linh. Cô ta bằng mọi giá phải chia rẽ họ, sau đó mới có thể dần dần bước đến bên Hoàng Tuấn Khải.
Ánh mắt Kiều Nhã Linh đỏ ửng, Tuyết Phi cười một tiếp, thấp giọng nói: “Chấp nhận đi, Hoàng Tuấn Khải sẽ không bao giờ yêu cô đâu”
Kiều Nhã Linh run lên vì tức giận, bàn tay cô siết thành nắm đấm.
Tuyết Phi liên tục dùng lời nói tấn công Kiều Nhã Linh, cô cuối cùng không thể chịu đựng được, đập mạnh bàn một cái, giọng nói gần như tắc nghẽn: “Câm mồm”
Tuyết Phi che miệng, tỏ ra sợ hãi: “Ôi sao cô lớn tiếng thế?”
Nói xong cô ta lại cười ngặt nghẽo, đây chính là phản ứng mà cô ta mong muốn thấy ở Kiều Nhã Linh. Nhìn gương mặt đau đớn của Kiều Nhã Linh, Tuyết Phi rất thỏa mãn. Dường như mọi nhục nhã tức giận trước đó đều được xoa dịu, khóe môi cô ta cong lên đầy hài lòng.
Trái tim Kiều Nhã Linh co rút dữ dội, cô đã hiểu rõ từ lâu răng Hoàng Tuấn Khải sẽ không bao giờ để cô vào mắt. Nhưng khi nghe từ chính miệng Tuyết Phi nói, cô lại cảm thấy rất đau đớn.
Tình cảm cô dành cho anh bao nhiêu năm, sâu đậm đến nhường nào, không thể nói quên là quên được. Nó giống như một con dao cắm sâu vào da thịt, nết cố gắng rút ra, chỉ khiến bản thân tổn thương hơn gấp bội mà thôi.
Tuyết Phi cười khoái chí, cô ta nói: “Kiều Nhã Linh, cô thật đáng thương, suy cho cũng người mất tất cả Kiều Nhã Linh biết Hoàng Tuấn Khải không yêu cô, nếu không, anh sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy.
Chuyện vừa rồi đã đả kích cô quá lớn, khiến cô quên mất một điều rằng, cô không thể đau lòng, cô phải căm hận họ mới đúng. Hận những kẻ đã giết chết con cô, chứ không phải trở nên bi lụy như lúc này.
Sau một hồi trấn tĩnh bản thân, lý trí đã quay trở lại, dù sao bây giờ cô và Hoàng Tuấn khải cũng chẳng còn quan hệ. Đối với cô anh bây giờ chính là kẻ thù lớn nhất, anh có yêu cô hay không thì cũng có liên quan gì đến cô chứ?
Kiều Nhã Linh cố nhắc nhở mình không nên quá bận tâm đến việc anh ở bên ai. Nếu cô tức giận về chuyện đó, cô sẽ càng trở nên thảm hại hơn mà thôi.
Như vậy sẽ khiến cho Tuyết Phi đắc ý mà lên mặt, cô không thể để cô ta thắng được. Khuôn mặt Kiều Nhã Linh lập tức lạnh đi, ánh mắt cũng không còn ẩn chứa bi thương mà thay vào đó là sự thờ ơ. Kiều Nhã Linh cười nhạt nói: “Tóm lại cô gọi tôi ra đây chỉ vì cái này thôi à? Đúng là vô vị!
Tuyết Phi có chút kinh ngạc khi Kiều Nhã Linh thay đổi thái độ nhanh như vậy. Vừa nãy rõ ràng trông vẻ mặt Kiều Nhã Linh rất tệ, bộ dạng vô cùng thống khổ, nhưng bây giờ cô lại dùng giọng nói bình thản như chẳng có gì xảy ra nói chuyện với Tuyết Phi.
Trong phút chốc Kiều Nhã Linh đã thay đổi tình thế, Tuyết Phi bỗng nhiên cảm thấy lép vế.
Tuyết Phi nhíu mày, cô ta cẩn thận quan sát Kiều Nhã Linh, nói: “Đúng thế! Sao nào, không phải cô đang rất tuyệt vọng à?”
Kiều Nhã Linh đứng dậy, khoanh tay đối diện với Tuyết Phi. Đúng là chỉ mới một phút trước thôi, Kiều Nhã Linh thật sự cảm thấy như đã rơi xuống đáy vực.
Nỗi đau đớn quản quại cắm sâu vào tâm hồn cô, kéo cô vào bóng tối mịt mù. Nhưng sau đó, cảm giác ấy đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo lan tỏa khắp tâm trí.
Kiều Nhã Linh nhếch miệng nói: “Tại sao tôi phải tuyệt vọng? Chỉ vì một tên đàn ông khốn nạn và một người phụ nữ cũng đáng khinh không kém à? Xin lỗi, cả cô và họ giờ chẳng còn liên quan đến cuộc đời tôi. Người đàn ông mà cô sùng bái – Hoàng Tuấn Khải, có cho tôi cũng không thèm! Cô tưởng tôi còn yêu anh ta sao? Cô đúng là ngu ngốc, một miếng thịt đã ôi, việc gì tôi phải giống như mấy con rưồi nhặng nào đó cố gắng bâu vào?”