Chương 286
Hoàng Tuấn Khải cúi đầu nhìn Kiều Nhã Linh, anh thấp giọng nói: “Kiều Kiều, đây sẽ không phải là lân cuối cùng em cầu xin anh đâu”
Kiều Nhã Linh trừng mắt với Hoàng Tuấn Khải, bực bội nói: “Chuyện này không phải anh nói là được”
Hoàng Tuấn Khải mỉm cười, ánh mắt trở nên mờ ám, anh ghét sát vào tai Kiều Nhã Linh, thanh âm quyến rũ ma mị: “Em có thể cầu xin anh ở trên giường nữa”
Mặt Kiều Nhã Linh thoáng chốc đỏ bừng, cô tức giận nhìn Hoàng Tuấn Khải, nghẹn lời không nói được gì. Lồng ngực Hoàng Tuấn Khải rung rung, anh đang cười rất vui vẻ. Về trình độ mặt dày cô đấu không lại anh, Kiều Nhã Linh bừng bừng lửa giận mắng một tiếng: “Vô liêm sỉ!”
Hoàng Tuấn Khải đưa Kiều Nhã Linh vào trong xe, Kiều Nhã Linh mệt mỏi ngả đầu trên ghế, cuối cùng cũng có cảm giác được sống.
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện kinh khủng, cô gần như kiệt sức rồi. Kiều Nhã Linh thất thần nhìn khung cảnh qua ô cửa kính, giọng nói trầm thấp của Hoàng Tuấn Khải đột nhiên vang lên: “Em còn nhớ hôm trước em nói, nếu Tiểu Kiệt xảy ra chuyện gì, cả đời này em sẽ không gặp lại thăng bé nữa chứ?”
Kiều Nhã Linh quay đầu lại, Hoàng Tuấn Khải không nhìn cô, gương mặt anh lạnh lùng trầm mặc. Kiều Nhã Linh mím môi, cô siết chặt tay lại.
Cảm giác tội lỗi lại dâng trào trong lòng cô, Kiều Nhã Linh biết mình chính là người gây ra cơ sự này. Cô nhớ vẻ mặt hoảng sợ và những tiếng gào khóc xé lòng của Tiểu Kiệt, cô cảm thấy rất ân hận và tự trách. Kiều Nhã Linh tin tưởng nhầm người, đã thế còn kéo theo cả Tiểu Kiệt vào rắc rối này.
Kiều Nhã Linh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi, tất cả là do tôi, nếu tôi không cố chấp đưa thằng bé đi thì chuyện này đã không xảy ra”
Kiều Nhã Linh không kìm được rơi nước mắt, cô hối hận vô cùng.
Cô đã hứa với Hoàng Tuấn Khải sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Kiệt, thế nhưng cô đã không làm tròn trách nghiệm của mình. Tiểu Kiệt còn nhỏ.
mà gặp phải chuyện kinh khủng đến thế, thăng bé đã bất an và sợ hãi đến nhường nào, chúng đều hiện rõ mồn một trước mắt cô. Kiều Nhã Linh ôm miệng ngăn tiếng nức nở, cô nghẹn ngào nói: “Tôi đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Kiệt, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..”
Kiều Nhã Linh gục mặt xuống đầu gối, nếu Tiểu Kiệt có mệnh hệ gì, cô sẽ dẫn vặt cả đời. May mắn là thăng bé đã được cứu thoát, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, cô không biết phải đối diện với thằng bé như nào nữa.
Tiểu Kiệt đã yêu quý và tin tưởng cô, nhưng cô đã khiến thằng bé chịu tổn thương. Hoàng Tuấn Khải trầm ngâm nhìn Kiều Nhã Linh, cô khóc rất thương tâm, cô thực sự cảm thấy có lỗi.
Hoàng Tuấn Khải mở miệng nói: “Anh nghĩ rằng từ nay về sau hai người đừng bao giờ gặp nhau nữa”
Kiều Nhã Linh biết đây là điều cô phải nhận lấy vì những sai lầm của mình, cô không có tư cách lên tiếng. Kiều Nhã Linh lau nước mắt, giọng nói đứt quãng: “Đây là lỗi của tôi, tôi sẽ nhận lấy mọi hậu quả. Tôi có thể không gặp Tiểu Kiệt nữa, nhưng nếu như thế, tôi không biết làm cách nào để bù đắp những lỗi lầm của mình cả. Nếu Tiểu Kiệt cứ thế biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi sẽ sống mãi trong day dứt mất”
Kiều Nhã Linh nói rồi lại òa khóc, Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn cô, anh đưa tay định ôm cô vào lòng, nhưng sau đó lại cố gắng kìm nén cảm xúc. Chuyện lần này anh không bênh vực Kiều Nhã Linh, cô quá nhẹ dạ tin người, anh phần nào cũng đã giận cô. Đặc biệt khi biết được.
Kiều Nhã Linh dẫn Tiểu Kiệt đi chơi cùng một người đàn ông, anh đã phát điên lên vì ghen. Cô nói cô nhớ Tiểu Kiệt, muốn gặp thằng bé, rốt cuộc lại thành một buổi hẹn ba người với một tên khốn mà anh căm ghét.
Kiều Nhã Linh nức nở nói: “Tôi thật sự vô cùng hối hận, cũng tự trách bản thân rất nhiều. Anh có thể cho tôi dùng hành động để nói lời xin lỗi với Tiểu Kiệt được không? Tôi sẽ bù đắp những tổn thương cho thẳng bé bằng tất cả mọi thứ của mình, xin anh đấy”