Chương 307
Những điều Tư Hiên nói không phải không đúng, Kiều Nhã Linh cũng biết Hoàng Tuấn Khải là con người thế nào. Anh giống như một con sói đầu đàn độc đoán và khát máu, sẽ làm bất cứ điều gì để giành được thứ mình mong muốn, ra tay tàn độc để loại bỏ những kẻ ngáng đường mình.
Hoàng Tuấn Khải như một vòng xoáy tội lỗi, ai rơi xuống sẽ bị cuốn vào sự trầm luân không lối thoát. Kiều Nhã Linh hiểu ý tốt của Tư Hiên, cô nói: “Tôi biết điều đó, cảm ơn anh”
Kiều Nhã Linh không hề muốn dây dưa với Hoàng Tuấn Khải, cô chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt. Thế nhưng số phận cứ hết lần này đến lần khác khiến hai người va vào nhau, Kiều Nhã Linh vẫn chưa thể dứt khoát cắt đứt quan hệ với Hoàng Tuấn Khải.
Tư Hiên nhìn Kiều Nhã Linh bằng đôi mắt đượm buồn, nói: “Nhã Linh, em là một cô gái tốt, em xứng đáng có được hạnh phúc.
Anh mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em, cũng mong tương lai em không gặp phải những kẻ khốn nạn như anh nữa. Sau này em đừng dễ dàng tin tưởng ai, bởi bất cứ người nào cũng có thể phản bội em, giống như anh vậy. Anh xin lỗi.”
Kiều Nhã Linh rơm rớm nước mắt, cô và Tư Hiên đã không thể trở lại như trước nữa, đó là điều khiến cô tiếc nuối nhất. Trong một khoảnh khắc nào đó, anh vẫn là anh của năm xưa, ân cần bảo ban, dịu dàng quan tâm cô. Ánh mắt sầu muộn và tăm tối của Tư Hiên nhìn cô ngày hôm nay, cô sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng.
Hai người rơi vào im lặng, mỗi người lại theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình, trong phòng chỉ có sự trâm mặc u buồn bao quanh.
Người đứng đợi bên ngoài cúi đầu nhìn đồng hồ, nói vọng vào: “Người đến thăm chỉ còn hai phút nữa là hết giờ nhé!”
Cả hai người đều có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn nhau. Những điều cần nói đã nói hết, Kiều Nhã Linh nghĩ mọi chuyện giữa mình và Tư Hiên xem như đã kết thúc rồi. Kiều Nhã Linh cầm túi xách định đứng dậy, thế nhưng rồi cô lại ngồi xuống một lần nữa.
Trong đầu cô vừa lướt qua một nghỉ vấn, Tư Hiên cho rằng Tiểu Kiệt là con trai của Hoàng Tuấn Khải nên mới bắt cóc thằng bé. Hôm ở nhà kho Tư Hiên vô cùng chắc chắn dẫu cô có giải thích thế nào anh ta cũng khăng khăng nhận định của mình là đúng.
Kiều Nhã Linh không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi “Tại sao anh lại bắt cóc Tiểu Kiệt? Anh dựa vào đâu mà cho răng thằng bé là con trai Hoàng Tuấn Khải? Tôi đã ở bên Tiểu Kiệt một thời gian, tuy chưa gặp mặt ba thằng bé nhưng ba nó không phải Hoàng Tuấn Khải. Vậy nên tôi đã rất ngạc nhiên khi anh bắt Tiểu Kiệt để tống tiền Hoàng Tuấn Khải”
Đây là mối nghi vấn mấy ngày nay của Kiều Nhã Linh, đặc biệt là khi cô ngày càng nhận ra Tiểu Kiệt có nét giống Hoàng Tuấn Khải.
Sáng nay lúc nhìn thằng bé chơi lego, cô đã âm thầm giật mình bởi sự tương đồng giữa hai người họ. Kiều Nhã Linh nhớ lại ngày hôm đó, Tư Hiên chắc nịch khẳng định hai người họ là ba con. Anh ta không thể bắt cóc thằng bé nếu như không chắc chắn như vậy. Nhưng Tiểu Kiệt nói Hoàng Tuấn Khải không phải ba thằng bé, cô không nghĩ Tiểu Kiệt sẽ nói dối mình.
Tư Hiên nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, anh ta nói: “Em thật sự không biết ư?”
Trái tim Kiều Nhã Linh đột nhiên đập mạnh, bàn tay cô vô thức siết lại, giọng nói cô có chút run rẩy mà chính cô cũng không nhận ra: “Biết gì cơ?”
Tư Hiên mím môi nhìn cô, qua chuyện lần trước anh ta cũng đoán được Kiều Nhã Linh thật sự không biết Tiểu Kiệt là con trai Hoàng Tuấn Khải.
Tư Hiên không rõ tại sao Hoàng Tuấn Khải lại che giấu điều này, Kiều Nhã Linh đã bị lừa dối bấy lâu nay, cô cần phải biết sự thật. Tư Hiên mở miệng, thanh âm êm ái của anh ta bây giờ tựa như hàng vạn con dao sắc lạnh, cắm phập trên người Kiều Nhã Linh: “Tiểu Kiệt đích thực là con trai của Hoàng Tuấn Khải”
Người Kiều Nhã Linh đông cứng, dòng máu dường như ngừng chảy trong huyết quản cô. Kiều Nhã Linh cố gắng khống chế cảm xúc, cô vẫn không thể tin chuyện này là thật, giọng nói của cô đứt quãng: “Tại sao… anh cho rằng như vậy?”
Tư Hiên ngửa người tựa lên ghế, anh thở dài: “Không phải anh “cho rằng, mà nó là sự thật. Nhã Linh, người ngoài cũng có thể nhìn ra hai người họ giống nhau đến mức nào? Chẳng nhế em không thấy như vậy ư?”