Chương 215
Kiến Quốc nhìn qua gương, trông thấy vẻ mặt Hoàng Tuấn Khải cực khó coi, vẻ mặt tiều tụy trước đó của anh càng trở nên bơ phờ. Kiến Quốc âm thầm thở dài, hai người này vẫn sẽ còn hiểu nhầm nhau lâu dài đây.
Kiều Nhã Linh liếc nhìn Hoàng Tuấn Khải và Kiến Quốc, câu nói lấp lửng của Kiến Quốc càng khiến cô trở nên nóng nảy. Chắc chắn bị cô nói trúng tim đen nên mấy người họ mới chột dạ chứ gì, Kiều Nhã Linh tức giận nói: “Mấy người đều không ai có thể tin tưởng được, nếu Tiểu Kiệt mà có vấn đề gì thì tôi không bỏ qua đâu!”
Thế là cả Hoàng Tuấn Khải và Kiến Quốc đều bị Kiều Nhã Linh lớn giọng trỉ trích. Một người đứng đầu tập đoàn Hoàng Thịnh, một người là trợ thủ đắc lực của anh, ấy thế mà bây giờ bị một cô gái vô cùng bình thường mắng cho không ngóc đầu lên được.
Hoàng Tuấn Khải vẫn luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, cánh tay anh siết chặt, ánh mắt đen kịt. Lời nói của Kiều Nhã Linh như con dao sắc bén liên tục cứa trên da thịt anh. Trong lòng Hoàng Tuấn Khải vô cùng bức bối, trái tim như muốn nghẹn lại. Cuối cùng anh chịu không nổi, quay sang lạnh lùng nói: “Kiều Nhã Linh, em nói xong chưa hả?”
Giọng nói của Hoàng Tuấn Khải vô cùng giận dữ, ánh mắt anh không chút độ ấm nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh dừng mọi lời nói của mình lại, đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của anh. Hoàng Tuấn Khải nhếch lên, giễu cợt nói: “Em có tư cách gì để nói anh? Em là mẹ của thằng bé sao?”
Trước thái độ đầy mỉa mai của Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh khựng người lại, mí mắt cô khẽ run rẩy. Cổ họng cô khô khốc, không khí bên trong chiếc xe như thể đột ngột bị rút cạn, lồng ngực cô đau buốt và khó thở. Kiều Nhã Linh rũ mắt xuống, gương mặt cô tái nhợt, cảm xúc nóng nảy ban nãy giống như một ngọn lửa bị dập nước, chỉ còn lại tro tàn nguội lạnh.
Hoàng Tuấn Khải nói đúng, cô không có tư cách gì để nói những lời này với anh cả, cô vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với thằng bé. Từ “mẹ”
phát ra từ miệng anh đầy khinh miệt nhạo báng, nó cũng là một từ chí mạng đâm thẳng vào trái tim cô. Hoàng Tuấn Khải nhìn gương mặt trăng bệch của Kiều Nhã Linh, lạnh nhạt nói: “Kiều Nhã Linh, em không có tư cách”
Hoàng Tuấn Khải nhấn mạnh từng từ một, Kiều Nhã Linh ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt vô cảm của anh. Trái tim Kiều Nhã Linh run lên từng đợt, không ai có thể nói cô không có tư cách, Hoàng Tuấn Khải càng không. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô cười lạnh: “Đúng, tôi chẳng phải mẹ Tiểu Kiệt, thế nhưng tôi yêu quý thằng bé, vì vậy tôi lo lắng cho nó. Tiểu Kiệt là một cậu bé ngoan ngoãn và đáng yêu khiến bất cứ ai tiếp xúc cũng quý mến, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi quan tâm đến thăng bé, mong muốn những điều tốt đẹp nhất đến với nó. Tôi thấy anh không đủ quan tâm và săn sóc với Tiểu Kiệt thì tôi phàn nàn. Anh nói tôi không có tư cách, vậy thì anh cũng nên nhìn lại mình đi.
Anh là ba thằng bé sao?”
“Em..”
Lần này đến lượt Hoàng Tuấn Khải cứng họng, lời muốn nói sắp phát ra lại bị anh nuốt lại. Hoàng Tuấn Khải hít một hơi đè nén lửa giận, suýt chút nữa anh đã nói anh chính là ba Tiểu Kiệt rồi. Hoàng Tuấn Khải cố gắng lấy lại lý trí, thấp giọng nói: “Dù anh không phải ba thằng bé thì anh cũng có quan hệ gần gũi với nó hơn, thế nên em đừng có đi quá giới hạn”
Kiều Nhã Linh khoanh tay cười mỉa mai, hừ một tiếng: “Thế nào là đi quá giới hạn? Tôi quan tâm đến người tôi yêu mến thì chẳng có gì là sai cả. Anh nói anh là bạn của ba Tiểu Kiệt, thế anh đã chăm sóc thằng bé đúng với trách nghiệm của mình chưa? Tôi là người ngoài mà tôi đối xử với Tiểu Kiệt còn tốt hơn anh. Tiểu Kiệt ở bên tôi vui vẻ nhường nào, ngược lại ở cùng anh lại thành thế này đây”
Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt vốn dĩ đang có một khoảng thời gian rất tuyệt vời cùng nhau, thế nhưng Hoàng Tuấn Khải đột ngột xuất hiện phá vỡ tất cả. Tiểu Kiệt muốn ở bên Kiều Nhã Linh, cô cũng hết lời cầu xin anh cho thăng bé ở lại, nhưng anh lại tàn nhẫn bắt ép Tiểu Kiệt rời xa cô.
Thằng bé trở nên như vậy, một phần trách nhiệm cũng thuộc về anh.
Hoàng Tuấn Khải bị cô buộc tội, gương mặt anh cực khó coi, xương hàm cũng bạch ra. Kiều Nhã Linh tiếp tục công kích anh: “Tiểu Kiệt nói ba thằng bé luôn bận rộn với công không có nhiều thời gian dành cho nó. Tiểu Kiệt rất cô đơn, vì vậy thằng bé mới thường xuyên tìm đến tôi. Ở bên tôi, thăng bé có thể cười đùa vui vẻ hồn nhiên đúng với độ tuổi, đó là điều tôi luôn hy vọng”
Kiều Nhã Linh dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Anh không biết được thằng bé đã buồn thế nào khi kể với tôi về gia đình đâu. Nếu tôi có thể làm chỗ dựa tạm thời cho thằng bé, vậy sao.
anh lại có thể nhẫn tâm ép buộc thằng bé trở về ngôi nhà lạnh tanh không chút hơi ấm của anh? Hoàng Tuấn Khải, người không có tư cách chính là anh đấy!”
Kiều Nhã Linh vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải đột ngột lao tới xô mạnh cô, ép sát cô trên ghế. Đầu Kiều Nhã Linh bị va đập, cô kêu lên một tiếng đau đớn, phẫn nộ nhìn Hoàng Tuấn Khải. Lồng ngực Hoàng Tuấn Khải đau, rất đau, cơn đau đớn ấy còn tấn công tất cả các tế bào trên cơ thể anh. Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải đỏ ngầu, sắc mặt lạnh băng nhìn Kiều Nhã Linh: “Kiều Nhã Linh, em tốt nhất nên ngậm miệng lại đi”