Chương 402
Cô gái này khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc đen dài xõa sau lưng, trên gương mặt xinh đẹp yêu kiều nở một nụ cười ngọt ngào. Đặc biệt, trên người cô ta không hề mặc quần áo, chỉ mặc một bộ bikini màu xanh nước biển để lộ những đường cong gợi cảm.
Có một điều đặc biệt ở Thiên Đường bar mà không ở nơi nào có, những cô gái phục vụ tại các căn phòng VIP ở đây đều được tuyển chọn vô cùng kỹ càng. Họ bắt buộc phải có một cơ thể nóng bỏng hấp dẫn cùng với gương mặt xinh đẹp, và đặc biệt phải biết chiều lòng đàn ông.
“Anh Vũ, đây là bia và đồ ăn anh đã gọi”
Vũ Thế Phong liếc nhìn cô gái kia, sau đó thờ ơ rời mắt đi. Cô gái vẫn nở nụ cười tươi trên mặt, cẩn thận đặt những chai bia xuống bàn.
Kiều Nhã Linh vốn đang chăm chú theo dõi một cặp đôi hát song ca, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Nhìn thấy cô gái kia, cơ thể Kiều Nhã Linh lập tức cứng đờ. Cô gái kia dường như nhận ra ánh mắt của Kiều Nhã Linh đang nhìn mình, vì vậy ngẩng mặt lên.
“Cô..” ~ Kiều Phương Ly trợn trừng mắt nhìn Kiều Nhã Linh, mặt cắt không còn giọt máu.
Kiều Nhã Linh không giấu nổi sự ngạc nhiên, cô nhìn Kiều Phương Ly từ đầu đến chân bằng ánh mắt khó tin.
Kiều Phương Ly cũng hoang mang không kém, cô ta kinh sợ đến mức suýt thì làm rơi chai bia trên tay. Kiều Nhã Linh sau một hồi chấn động thì đã bình tĩnh lại, cô nhíu mày nói: “Cô làm gì ở đây thế?”
Kiều Phương Ly ăn mặc giống hệt những cô gái phục vụ ở đây. Dù cô ta vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng sự xinh đẹp của cô ta bây giờ đã trở nên hèn mọn khiến người ta khinh thường.
Chỉ mới một tuần trước thôi, Kiều Phương Ly vẫn là một cô nàng diễn viên không mấy nổi tiếng nhưng vẫn vô cùng kiêu ngạo. Thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cô ta đã thay đổi đến chóng mặt. Trên người cô ta không còn bất cứ ánh hoàng quang nào nữa, chỉ có sự rẻ rúng đến đáng thương.
Bàn tay Kiều Phương Ly siết chặt khay đựng bia, cô ta cắn môi nhìn Kiều Nhã Linh, ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi. Cô ta ra nông nỗi này, tất cả đều vì Kiều Nhã Linh. Một ngày sau vụ việc xảy ra ở nhà họ Nguyễn, Hoàng Tuấn Khải đã khiến cô ta bốc hơi khỏi giới giải trí. Người Kiều Phương Ly bất giác run rẩy, cô ta nhỏ giọng nói: “Còn cô thì sao?”
Vũ Thế Phong ở bên cạnh nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường giữa hai người, anh ta nhíu mày hỏi Kiều Nhã Linh: “Em quen cô ta à?”
Kiều Nhã Linh cụp mắt, nâng một cốc bia lên uống, lạnh lùng nói: “Không quen.”
Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh rồi lại nhìn Kiều Phương Ly đang cúi thấp đầu, gương mặt cứng đờ như khúc gỗ. Kiều Phương Ly có thể đoán được Kiều Nhã Linh đến đây với ai.
Hết Hoàng Tuấn Khải lại đến Vũ Thế Phong, tại sao người như Kiều Nhã Linh lại quen biết nhiều nhân vật có tầm cỡ như vậy? Kiều Phương Ly cố gắng trấn tĩnh bản thân, cẩn thận đặt hết bia lên bàn, vốn định rời đi nhưng bị Vũ Thế Phong gọi lại: “Cô mở hết bia ra đi” = Vũ Thế Phong lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng”
Kiều Phương Ly cố gắng nở một nụ cười tiêu chuẩn, uyển chuyển bước tới mở từng chai bia ra, sau đó rót đầy vào các cốc. Suốt cả quá trình, Vũ Thế Phong vẫn luôn nhìn chằm chăm cô ta.
Kiều Phương Ly cảm nhận được cái nhìn của Vũ Thế Phong, không ít lần suýt thì làm bia chảy ra ngoài. Kiều Nhã Linh thi thoảng liếc nhìn Kiều Phương Ly, gương mặt không chút cảm xúc.
êu Phương Ly cuối cùng cũng rót xong bia, cô ta đứng dậy, đôi chân vì ngồi lâu và căng thẳng mà run rẩy như muốn ngã quy. Kiều Phương Ly cố gắng mỉm cười, giọng nói mềm mại: “Bia của anh được rồi ạ”
Vũ Thế Phong nhìn nụ cười méo mó và gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự hoảng hốt sợ sệt của Kiều Phương Ly, khóe miệng nhếch lên. Vũ Thế Phong có thể nhận ra Kiều Nhã Linh không thích Kiều Phương Ly.
Mặc dù không biết lý do, nhưng anh ta sẽ giúp Kiều Nhã Linh chơi đùa cô ta một chút. Vũ Thế Phong đột nhiên nói: “Nhã Linh, em có muốn chơi một trò chơi không? Hiện tại anh đang có chút nhàm chán, muốn tìm cái gì đó để chơi đùa”
Vũ Thế Phong uể oải ngả người trên ghế, ánh mắt nhuốm mùi nguy.
hiểm hướng về phía Kiều Phương Ly. Kiều Nhã Linh biết anh ta đang muốn nhắm tới Kiều Phương Ly, Kiều Nhã Linh đưa mắt nhìn cô ta, sắc mặt phức tạp. Kiều Nhã Linh không phản đối cũng không đồng tình, chỉ lạnh nhạt ngồi một chỗ uống bia.
Vũ Thế Phong quay sang nhìn Kiều Nhã Linh vẫn đang lạnh mặt thấp giọng hỏi: “Em muốn chơi trò gì?”
Kiều Nhã Linh không mấy hứng thú nói: “Tôi không biết, tùy anh.”
Vũ Thế Phong vuốt cằm, nhếch miệng cười, thanh âm trầm thấp mang theo ác ý: “Được, vậy để Lão Cương chơi đùa với cô ta một chút đi.”
Lão Cương nghe thấy Vũ Thế Phong nhắc đến tên mình, lập tức nở nụ cười với hàm răng vàng khè, đôi mắt dâm dê híp lại nhìn Kiều Phương Ly đang không ngừng run rẩy.