Chương 325
Nhưng mà không phải cô nên nhìn lại mình sao? Đũa mốc mà đòi mâm son, cô còn kém lắm, biết thân biết phận đi”
Tâm trạng Kiều Nhã Linh trước đó vốn đã không tốt, lại còn bị Tuyết Phi chọc tức, Kiều Nhã Linh không kìm được lửa giận, nghiến răng nói: “Tôi khuyên cô nên vào bệnh viện tâm thần đi, cô hoang tưởng lắm rồi đấy! Cô biết cái gì về tôi mà phán xét, lời nói của cô có thể sạch sẽ hơn một chút được không, đừng có cố thể hiện ra mình là người vô học nữa! Cô chẳng khác gì một con ch* hoang chạy loạn ra đường cắn xé người khác!”
Tuyết Phi nổi giận lôi đình, tức tối nói: “Cô mới là loại vô học, khốn khiếp! Cô ở đây giả vẻ thanh cao cái quái gì, loại người như cô ngoài ve vấn đàn ông ra thì làm được cái tích sự gì hả?”
Kiều Nhã Linh đang định phản pháo lại Tuyết Phi thì đột nhiên cổ tay cô bị nắm chặt, Vũ Thế Phong không biết xuất hiện từ lúc nào, kéo cô về phía sau mình. Kiều Nhã Linh kinh ngạc nhìn bóng lưng anh ta, Tuyết Phi cũng sửng sốt không kém. Cô ta vội thu lại vẻ mặt hùng hổ vừa rồi, nhẹ giọng nói: “Anh Vũ”
Gương mặt điển trai cợt nhả thường ngày của Vũ Thế Phong lạnh đi, anh ta không biểu cảm nhìn Tuyết Phi, nhíu mày: “Cô đang làm cái gì đấy?”
Tuyết Phi bối rối không dám nhìn anh ta, cô ta liếc Kiều Nhã Linh, nói: “Tôi đang nói chuyện với Kiều Nhã Linh thôi, chả là cô ta nói đến đây dự sinh nhật anh, tôi cảm thấy cô ta đang nói dối, anh làm sao có thể mời cô ta đến đây được”
Vũ Thế Phong thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế, tôi mời cô ấy đến đây đấy, hơn nữa còn mời tận ba lần mới được sự đồng ý của cô ấy”
Bàn tay to lớn của Vũ Thế Phong vẫn nằm lấy cổ tay Kiều Nhã Linh, cô vội rút tay lại. Vũ Thế Phong hơi quay đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên.
Tuyết Phi vô cùng ngạc nhiên, cô ta lắp bắp không nói thành lời. Cô ta không ngờ Kiều Nhã Linh thật sự được Vũ Thế Phong mời tới đây, trong lòng có ta vừa tức giận vừa ghen ghét đố ky, tại sao loại người tỉ tiện như Kiều Nhã Linh lại được Vũ Thế Phong để mắt kia chứ.
Vũ Thế Phong nhìn cô ta từ đầu đến chân, thờ ơ nói: “Tôi không mời cô tới dự sinh nhật nhỉ? Cô đến đây làm gì?”
Tuyết Phi cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mà mình đến đây, vội cầm món quà cô ta đã cất công chuẩn bị đưa đến trước mặt Vũ Thế Phong.
Tuyết Phi nở nụ cười mà cô ta cho rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng mềm lòng, đon đả nói: “Tôi là quản lý của cô Tú Quỳnh, hôm nay tôi thay mặt cô ấy đến đây chúc mừng sinh nhật anh, đồng thời có món quà muốn tặng anh. Đây là tấm lòng nhỏ của cô Tú Quỳnh, mong anh nhận lấy”
Khóe môi Vũ Thế Phong nhướn lên thành một đường cong mê hoặc lòng người khiến cả gương mặt anh ta trở nên cuốn hút hơn rất nhiều.
Đôi mắt đào hoa của anh ta hơi nheo lại, anh ta nhẹ giọng nói: “Vậy à?”
Thái độ này của Vũ Thế Phong khiến Tuyết Phi thở phào nhẹ nhõm, hẳn là anh ta cảm thấy hài lòng vì món quà cô ta đã chuẩn bị. Tuyết Phi mỉm cười nói: “Vâng, mong anh sau này chiếu cố chúng tôi hơn”
Vũ Thế Phong nhận lấy một chiếc hộp, mở ra thì thấy một chiếc.
bánh sinh nhật rất đẹp mắt. Ánh mắt anh ta tràn ngập ý cười dịu dàng, anh ta nở nụ cười điên đảo lòng người, thấp giọng nói: “Tôi sẽ làm thế”
Tuyết Phi còn chưa kịp vui mừng thì Vũ Thế Phong đã đập cả chiếc bánh gato lên mặt Tuyết Phi. Cô ta hét lên, gương mặt cô ta bầy nhầy bánh kem, chúng còn rơi trên bộ đồ của cô ta, trông cô ta vô cùng thảm hại. Tuyết Phi không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta hoảng loạn nói: “Anh Vũ, anh đang làm cái gì thế?”
Gương mặt Vũ Thế Phong trở nên lạnh lùng tột độ. Một người nhìn ai cũng nở nụ cười như anh ta bây giờ đột nhiên trở nên tức giận như vậy khiến Tuyết Phi không khỏi sợ hãi. Anh ta hờ hững nói: “Cô tốt nhất nên biến đi và đừng bao giờ nói mấy lời bẩn thỉu như thế về Nhã Linh nữa!”
Không chỉ Tuyết Phi mà Kiều Nhã Linh cũng vô cùng sửng sốt, cô không ngờ là Vũ Thế Phong lại đứng về phía mình. Tuyết Phi nghiến răng, người cô ta run lên vì tức giận. Rốt cuộc Kiều Nhã Linh đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà từ Hoàng Tuấn Khải đến Vũ Thế Phong đều bênh vực cô.
Vũ Thế Phong vì Kiều Nhã Linh mà úp bánh lên đầu cô ta, khiến cô ta rơi vào tình thế vô cùng xấu hổ nhục nhã. Cô ta vì quá tức giận mà nói những lời hồ đồ: “Anh Vũ, tôi không biết Kiều Nhã Linh đã dùng cách nào để mê hoặc anh, nhưng anh đừng có để cô ta qua mắt. Cô ta là kẻ đê tiện chuyên dụ dỗ đàn ông, loại người bẩn thỉu như vậy làm sao có thể xứng với anh.
Con đi*m đó chỉ đang lợi dụng anh thôi!”