Chương 475
Hoàng Tuấn Khải bị thương không hề nhẹ, nhưng anh không màng đến bản thân, từ đầu đến giờ vẫn ôm lấy Kiều Nhã Linh không buông. Kiến Quốc nhìn mà đau lòng, anh ta nói: “Chủ tịch, anh đặt cô Kiều xuống đi, vết thương của anh cũng không nhẹ. Nếu anh cứ bế cô Kiều như thế, tôi sợ anh sẽ kiệt sức mất”
Hoàng Tuấn Khải không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Kiều Nhã Linh. Anh nắm lấy tay cô không rời, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong cô sẽ bình an vô sự.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Hoàng Tuấn Khải bế Kiều Nhã Linh lao như bay vào bên trong, anh liên lục hét lớn: “Bác sĩ đâu, có bệnh nhân cần cấp cứu! Bác sĩ!”
Cả sảnh bệnh viện bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người ta trông thấy một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt hốt hoảng đang bế lấy một cô gái đã bất tỉnh nhân sự.
Chiếc áo trắng của cô ấy bị nhuộm đỏ bởi máu, bả vai bị xé rách như có một loài động vật nào đó tấn công. Người đàn ông kia cũng bị thương không nhẹ, nhưng toàn bộ sự quan tâm của anh đều đổ dồn về cô gái kia, tựa như những đau đớn trên cơ thể không hề có.
Hoàng Tuấn Khải phi một mạch đến phòng cấp cứu, cánh cửa phòng kêu rầm một tiếng. Các bác sĩ và y tá ở đó đều bị hành động của anh làm cho giật mình, sau khi nhìn thấy hai người một thân đầy mắu thì trợn mắt kinh sợ. Hoàng Tuấn Khải gấp gáp nói: “Mau cấp cứu cho cô ấy!”
Các bác sĩ nhanh chóng bước tới, đặt Kiều Nhã Linh lên giường bệnh. Khi nhìn thấy vết cắn sâu hoäm trên vai cô, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Cơ thể Kiều Nhã Linh có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, cánh tay cô cũng có một vết cắn tương tự, có điều không nghiêm trọng như ở bả vai. Mất máu nhiều như vậy vẫn còn thoi thóp thở đã là một kỳ tích rồi, những người bác sĩ ở đó vừa kiểm tra cho Kiều Nhã Linh vừa liên tục hỏi: “Cô ấy bị sao vậy? Bất tỉnh đã lâu chưa? Tại sao lại ra nông nỗi này?”
Hoàng Tuấn Khải mất kiên nhẫn nói: “Chó sói tấn công, các người không thể nhanh hơn một chút được à? Cô ấy đã mất máu rất nhiều, hãy nhanh làm phẫu thuật đi!”
Hoàng Tuấn Khải bị sự lo lắng và sợ hãi làm cho hoảng loạn, anh cáu gắt với những người bác sĩ, cảm thấy bọn họ quá rườm rà và lề mề.
Đối với anh bây giờ, tính mạng của Kiều Nhã Linh là quan trọng nhất.
Hoàng Tuấn Khải như ngồi trên đống lửa, ánh mắt anh tràn ngập sự hoang mang và lo sợ. Một người y tá đến bên anh, ân cần nói: “Xin anh hãy bình tĩnh, bác sĩ đang làm hết sức có thể, bây giờ phiền anh ra ngoài ký vào đơn đồng ý phẫu thuật, sau đó chúng tôi sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật cho cô ấy”
Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, Kiều Nhã Linh vẫn nằm bất động, chiếc giường trắng toát càng làm nổi bật sự nhợt nhạt và yếu ớt của cô.
Hoàng Tuấn khải không nói gì nữa, anh đi thẳng một mạch ra ngoài, nhanh chóng làm các thủ tục phẫu thuật cho Kiều Nhã Linh. Rất nhanh sau đó, Kiều Nhã Linh được đẩy vào phòng phẫu thuật, mũi cô được gắn ống thở, quần áo trên người cũng đã được thay, vết thương ở bả vai trái lộ ra vô cùng rõ ràng.
Hoàng Tuấn Khải không giấu được sự lo lăng và bất an, anh đi theo cô đến tận cửa phòng phẫu thuật thì bị một người bác sĩ ngăn lại: “Xin lỗi, người thân không thể vào, anh hãy ngồi ở ngoài chờ”
“Xin hãy cứu cô ấy” – Thanh âm của Hoàng Tuấn Khải run run.
Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải khẩn hoảng và tuyệt vọng đến mức khiến người khác xót xa. Từ sự sợ hãi và hoảng loạn của anh, bác sĩ có thể hiểu được người con gái đang cận kề với sinh tử kia quan trọng với anh đến nhường nào. Bác sĩ võ lên tay anh, thấp giọng nói: “Chúng tôi sẽ cố hết sức để cứu cô ấy”
Cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại, Hoàng Tuấn Khải ngồi sụp xuống ghế, hai tay vò tóc, gương mặt khổ sở. Từng giây từng phút trôi qua đối với anh đều vô cùng đau đớn.
Trong đầu Hoàng Tuấn Khải liên tục xuất hiện hình ảnh Kiều Nhã Linh với gương mặt đắm máu, ánh mắt trống rỗng nhìn anh. Hoàng Tuấn Khải rất sợ, nếu cô xảy ra chuyện gì, anh sẽ không sống nổi mất. Lúc này, điện thoại của Hoàng Tuấn Khải vang lên, là Kiến Quốc gọi.
“Chủ tịch, đã bắt được Quang Đăng rồi ạ” – Kiến Quốc nôn nóng nói.
Hoàng Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy, gương mặt anh căng cứng, ánh mắt hiện lên tia căm hận: “Đưa cậu ta đến gặp tôi!”
Quang Đăng bị đưa đến địa bàn của Hoàng Tuấn Khải, anh ta bị người của Kiến Quốc trói tay lại, xô ngã dưới chân Hoàng Tuấn Khải.
Hoàng Tuấn Khải ngồi ở trên cao lạnh lùng nhìn Quang Đăng đang chật vật gượng dậy. Chỉ sau một đêm, trông anh ta trở nên thảm hại hơn rất nhiều. Quang Đăng muốn chống tay đứng dậy, thế nhưng Hoàng Tuấn Khải lại dẫm chân lên tay anh ta, nhấn mạnh.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải không chút cảm xúc, chân anh càng lúc càng dùng lực mạnh hơn, giống như muốn nghiền nát bàn tay của Quang Đăng. Đến khi Quang Đăng cảm thấy tay mình đã nát bấy, đau đớn đến tận xương tủy, Hoàng Tuấn Khải mới chậm rãi bỏ chân ra.