Chương 115
Tuyết Phi chỉ vào những vết đỏ ghê rợn trên người mình, phẫn nộ nói: “Đây chính là tác phẩm của cô ta đấy! Không những thế cô ta còn sỉ nhục em trước mặt bao nhiêu người, bộ dạng huênh hoang phách lối, anh phải đòi lại công bằng cho em! Chuyện lần trước em chưa tính sổ với cô ta thì thôi, cô ta lại không biết điều dám đối xử với em như vậy.
Anh không thấy cô ta vô cùng ác độc nham hiểm sao? Một người phụ nữ như thế thì có cái gì khiến anh yêu thích kia chứ?”
Tuyết Phi gần như là nức nở nói, cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô ta moi gan moi ruột ra cho anh, làm tất cả mọi thứ cũng chỉ vì muốn anh trở thành của mình.
Cô ta yêu anh đến điên dại, dâng hiến tất cả những gì cô ta có. Còn Kiều Nhã Linh kia thì sao chứ? Cô ta đối xử với anh lạnh lùng như vậy, nhưng anh hết lần này đến lần khác cứ đâm đầu vào.
Thật không công bằng! Cô ta muốn là người được anh bảo vệ, che chở chứ không phải Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải lúc này mới để ý đến vết thương trên người Tuyết Phi. Thế nhưng anh không hề cảm thấy thương tiếc cho Tuyết Phi, ngược lại còn cảm thấy Kiều Nhã Linh ra tay không tồi.
Anh bình thản đối diện với ánh mắt giận dữ của Tuyết Phi, nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi chuyện đều là do cô mà ra cả, đừng có đổ lỗi trên đầu ai hết. Trước khi nói người khác ác độc, cô nên nhìn lại bản thân mình đi” – Hoàng Tuấn Khải cười khẩy – “Làm như cô thì ngoan hiền lắm ấy, cô cũng thủ đoạn chẳng kém gì ai đâu”
Tuyết Phi tức giận nói: “Nhưng chuyện lần này rõ ràng là cô ta sai trước, sao anh lại bênh vực cô ta? Em chẳng thấy mình sai ở đâu cả, tất cả mọi chuyện đều là do Kiều Nhã Linh gây ra. Cô ta giờ chẳng còn quan hệ với anh nữa rồi, cùng lắm chỉ là một con thú cưng từng được anh nuôi mà thôi. Cô ta cũng chẳng còn để tâm đến anh nữa, anh làm còn bảo vệ cô ta làm gì?”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải tối sầm lại, anh lạnh giọng nói: “Cô bảo ai là thú cưng?”
Tuyết Phi ương ngạnh nói: “Em nói Kiều Nhã Linh đó! Không phải anh nhặt được cô ta từ đầu đường xó chợ hay sao? Cái loại cha mẹ không có, xuất thân thì thấp kém, phải sống bám vào người khác, em khinh!”
“Câm miệng!”
Tuyết Phi vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải liền đạp đổ chiếc bàn bên cạnh. Những cốc nước rơi vỡ tan tành dưới chân cô ta, Tuyết Phi hoảng loạn lùi về phía sau. Cô ta sợ đến mức tay cũng run lên, Hoàng Tuấn Khải đã nổi giận rồi. Vừa rồi đã quá tức giận mà cô ta đã không lựa lời mà nói, bây giờ hối hận thì cũng đã quá muộn.
Ánh mắt của Hoàng Tuấn Khải lạnh như băng, gương mặt anh vô cùng đáng sợ. Những lời nói bẩn thỉu đầy mạt sát của Tuyết Phi khi nói về Kiều Nhã Linh khiến anh không kìm được lửa giận. Anh gắn giọng nói: “Tôi cấm cô không được nói như vậy về Kiều Kiều, cô không xứng!
Cô cậy mình có quyền có tiền liền mở miệng coi thường người khác, cô tưởng thế là hay ho lắm à? Mẹ kiếp, tôi thấy cô còn không bằng con ch*!
Tôi cảnh cáo cô, cô mà còn dám nói những lời như vậy về Kiều Kiều nữa, tôi sẽ cắt phăng cái lưỡi của cô đi!”
Tuyết Phi chưa bao giờ thấy Hoàng Tuấn Khải đáng sợ như thế này.
Anh là một người đàn ông điềm đạm và lý trí. Thế nhưng bây giờ chỉ vài lời nói của cô ta mà anh nổi trận lôi đình đạp đổ cả bàn uống nước.
Anh không những không đòi lại công bằng cho cô ta, mà còn mắng chửi cô †a thậm tệ. Vết thương trên người cô ta rất đau, nhưng trái tim cô ta còn đau đớn hơn gấp vạn lần. Tuyết Phi siết chặt tay, Kiều Nhã Linh, cô ta thề nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Hoàng Tuấn Khải lúc này vẫn chưa nguôi giận, anh lạnh giọng quát: “Từ này về sau đừng có đến đây tìm tôi. Đừng tưởng cô là em gái của Tuyết Loan thì tôi sẽ không làm gì cô!”
Trước cơn thịnh nộ của Hoàng Tuấn Khải, Tuyết Phi không dám nói gì nữa. Cô ta vừa sợ vừa tức, cúi gằm mặt xuống, nước mắt lã chã rơi.
Hoàng Tuấn Khải nhìn thấy cảnh tượng ấy, cực kỳ chán ghét nói: “Cút!”
Tuyết Phi lao như bay rời khỏi Hoàng Thịnh, cô ta vừa đi vừa khóc, khiến những người đi qua không khỏi quay đầu lại nhìn. Tuyết Phi cảm thấy vô cùng ấm ức, những lời Hoàng Tuấn Khải nói khiến cô ta rất tổn thương. Tuyết Phi trước giờ vốn là người kiêu ngạo, cô ta đứng ở trên cao thờ ơ nhìn những đôi mắt thèm thuồng của lũ đàn ông.
Tất cả bọn họ đều cung phụng cô, coi cô ta như bà hoàng. Nhưng cô ta lại không muốn những người đó, người cô ta muốn là anh.
Tuyết Phi lần đầu tiên cuồng nhiệt theo đuổi tình yêu, nhưng lại bị anh đối xử phũ phàng tàn nhẫn. Hơn nữa bây giờ anh đang rất giận, cô ta sợ anh sẽ không bao giờ để ý đến cô ta. Cô ta vừa khóc vừa lo sợ, cô ta không muốn mối quan hệ mong manh giữa mình và anh chấm dứt như thế.
Tuyết Phi liền gọi điện cho chị gái, khóc nức nở: Tuyết Loan nghe thấy giọng nói khác thường của Tuyết Phi, lo lắng hỏi: “Phi Phi, có chuyện gì thế?”
Tuyết Phi cô ta nghẹn ngào nói: “Chị, anh Tuấn Khải nổi giận với em”
Tuyết Loan cau mày, Tuyết Phi đã rất lâu rồi không liên lạc với cô, hôm nay gọi điện đến là vì chuyện này sao. Cô có chút không tin cho.
lắm, có thể là do Tuyết Phi đã gây chuyện nên mới khiến anh không vui.
“Có phải em đã làm gì chọc giận anh ấy không?”
Tuyết Phi kêu lên: “Em không có! Em chỉ nói vài lời anh ấy liền tức giận, chị nói chuyện với anh ấy giúp em đi. Nếu không em sợ anh ấy sẽ không thèm nhìn mặt em nữa”
Hoàng Tuấn Khải trước giờ chưa từng nổi giận với Tuyết Loan, chỉ cần cô mở miệng nói, anh sẽ bỏ qua cho cô ta. Tuyết Phi cố tình tỏ ra thật tội nghiệp, nài nỉ chị gái nói đỡ hộ cô ta.