Chương 391
Kiều Nhã Linh yêu thương con mình còn không kể hết, cô không thể chấp nhận được khi ai đó nói cô chính là người từ bỏ con mình.
Kiều Nhã Linh mang thai thằng bé mà không có ai ở bên chăm sóc, một mình đương đầu với sóng gió, háo hức chờ đợi đứa trẻ ấy ra đời.
Kiều Nhã Linh không phải Hoàng Tuấn Khải, cô có tình người. Nếu không phải vì bị ép buộc, Kiều Nhã Linh nhất định sẽ sinh đứa bé ấy ra.
Kiều Nhã Linh cảm thấy rất tức giận vì câu hỏi buộc tội của TK, cô tiếp tục nhắn: [Tôi và anh quen biết không phải ngày một ngày hai, tôi còn tưởng anh hiểu tôi là người như thế nào, nhưng tôi nhầm rồi. Tôi không ngờ trong mắt anh tôi lại là một người phụ nữ độc ác đến thế.
Tôi thật sự thất vọng về anh đấy! Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ con tôi! Đứa bé ấy là tất cả đối với tôi. Sau sự ra đi của nó, tôi đã vô cùng khủng hoảng tuyệt vọng, đau đớn như muốn chết đi sống lại. Anh không thể nào hiểu được nỗi đau mà tôi phải trả qua đâu. Không ai có thể hiểu được!]
TK đã xem tin nhắn nhưng không trả lời, lồng ngực Kiều Nhã Linh vẫn còn phập phồng vì tức giận. Rất lâu sau anh ta cũng không nói một lời nào. Kiều Nhã Linh sau một hồi khó chịu cũng dần bình tĩnh lại, cô nhìn những dòng tin nhắn cô gửi, bất giác siết tay lại.
Hình như cô đã quá lời với TK, anh ta chỉ đơn giản là không biết nên mới hỏi. Cô phản ứng gay gắt như vậy, chắc chắn đã khiến anh ta tổn thương. Kiều Nhã Linh mím môi, cảm giác áy náy dâng trào trong lòng.
Sau một hồi do dự, Kiều Nhã Linh quyết định xin lỗi: [Xin lỗi anh, TK. Tôi biết anh không phải có ý đó, chỉ là tôi đã quá kích động nên mới nói những lời quá đáng với anh. Tôi thực sự xin lỗi, anh đừng giận tôi nhé! Chuyện về đứa bé vẫn luôn là vết thương chí mạng trong lòng tôi. Khi anh hỏi tôi câu đó, cảm xúc trong tôi đã bùng nổ không thể không chế được.]
Sau vài phút, cuối cùng TK cũng nhắn lại: [Tôi không trách cô đâu, tôi cũng xin lỗi khi đã hỏi như thế, chắc cô đã cảm thấy tổn thương lắm.]
Kiều Nhã Linh lặng lẽ lau nước mắt: [Quả thực khi anh hỏi, tôi đã rất đau lòng và giận dữ. Nhưng tôi cũng không thể trách anh được, bởi anh không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Đứa bé là một nửa sinh mạng của tôi, khi tôi mất nó, tôi tưởng chừng như không thể sống nổi. Tôi đã tự trách bản thân rất nhiều, tôi là một người mẹ tồi tệ khi không thể bảo vệ con mình. Tôi đã từng nghĩ hay là mình chết đi, sau đó đến gặp đứa bé ấy rồi xin lỗi nó. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy không can tâm, nếu tôi cứ ra đi như thế thì không thể nào thanh thản được.]
TK nhắn: [Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?] Kiều Nhã Linh nhìn dòng tin nhắn của TK, vô cùng do dự. Nhưng sau cùng Kiều Nhã Linh vẫn quyết định không kể cho anh ta. Có những nỗi đau, chỉ nên để ở trong lòng mà thôi. TK có ý tốt muốn chia sẻ, tâm sự với cô, nhưng Kiều Nhã Linh nghĩ nói như vậy là đủ rồi.
Kiều Nhã Linh trả lời: [Xin lỗi nhưng tôi không thể.] Kiều Nhã Linh tắt điện thoại, úp mặt lên gối, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đáng nhẽ hơn hai năm trước cô đã từ bỏ thế giới này rồi. Nhưng cứ nghĩ đến việc Hoàng Tuấn Khải ung dung sống sung sướng an nhàn dẫu trên tay dính máu của tội ác, cô lại không thể cứ thế mà chết. Anh đã giết con của cô, cô phải sống đến ngày tận mắt nhìn thấy anh nhận báo ứng.
Kiều Nhã Linh cứ nghĩ đến con mình là lại khóc không dừng được.
Nước mắt cô làm ướt một bên gối, cô nằm co người lại, hai tay ôm lấy ngực mình. Trái tim cô co thắt, đau đớn như muốn vỡ ra. Đứa con đáng thương của cô, cô nhất định sẽ đòi lại công băng cho nó. Kiều Nhã Linh cứ khóc cho đến khi kiệt sức, rồi dần chìm vào giấc ngủ, nước mắt vẫn đong đầy khóe mi.
Thứ bảy là ngày Tiểu Kiệt đi khám sức khỏe định kỳ, Kiều Nhã Linh xin nghỉ làm một buổi để đưa thẳng bé đi. Tiểu Kiệt có vẻ như rất ghét đến bệnh viện, vừa nghe đến việc phải đi khám sức khỏe mặt thằng bé liền biến sắc. Tiểu Kiệt cầm tay Kiều Nhã Linh lắc qua lắc lại: “Mẹ ơi, chúng ta có thể không đi được không?”
Kiều Nhã Linh cúi đầu ân cần nói: “Không được, Tiểu Kiệt phải đi khám để biết được sức khỏe của con có vấn đề gì không. Đây là việc nên làm, tất cả đều vì tốt cho con mà.
Giọng nói của Kiều Nhã Linh mềm mỏng nhưng lại kiên quyết, Tiểu Kiệt không thể không đi, cuối cùng đành miễn cưỡng nghe lời. Tài xế gia đình đưa Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt đến bệnh viện của thành phố, Kiều Nhã Linh bế Tiểu Kiệt đi lấy số thứ tự khám sức khỏe.
Tiểu Kiệt từ đầu đến cuối đều ôm chặt lấy cổ Kiều Nhã Linh, gượng mắt nơm nớp lo sợ, ái ngại nhìn xung quanh. Ở khu vực chờ đợi, người đến khám bệnh rất đông, bác sĩ đi qua đi lại, khung cảnh ồn ào náo nhiệt kèm theo mùi thuốc khử trùng khó chịu.
Tiểu Kiệt bồn chồn đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nắm lấy tay Kiều Nhã Linh. Tiểu Kiệt còn nhỏ nên sợ đến bệnh viện là điều dễ hiểu, Kiều Nhã Linh cố gắng trấn an thằng bé: “Con đừng lo, khám sức khỏe đơn giản lắm, không phải sợ”
Kiều Nhã Linh dịu dàng chỉnh lại mái tóc rối cho Tiểu Kiệt, vuốt nhẹ gương mặt nhăn nhó của thăng bé. Tiểu Kiệt đáng thương nhìn cô: “Mẹ, con không muốn lấy máu đâu, đáng sợ lắm!”
Trong quá trình khám sức khỏe, Tiểu Kiệt sợ nhất là lúc lấy máu.