Chương 371
Chuyện này quá hoang đường! Hoàng Tuấn Khải lúc đó chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, thờ ơ nói: “Kiều Kiều, chuyện này vốn dĩ đã được quyết định từ lâu rš Kiều Nhã Linh như chết lặng, trước khi anh đi, cô chỉ hỏi anh một câu duy nhất: “Vậy anh có yêu cô ấy không?”
Hoàng Tuấn Khải không trả lời, cứ thế quay người đi. Sau đó, anh thường xuyên đến London thăm Tuyết Loan, thời gian ở nhà ngày càng ít.
Tuyết Loan cũng thi thoảng về Việt Nam, anh và Tuyết Loan luôn dành thời gian cho nhau. Nhìn ánh mắt, cử chỉ hai người dành cho đối phương, Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng phải tuyệt vọng thừa nhận một điều rằng, anh thật sự thích Tuyết Loan. Hai người họ mới là nhân vật chính, còn cô là một người qua đường chẳng đáng bận tâm trong câu chuyện tình yêu của họ.
Có lẽ hai người họ là thanh mai trúc mã, ở bên nhau từ nhỏ, còn cô chỉ là người đến sau mà thôi. Hoàng Tuấn Khải coi cô là em gái, còn người anh yêu là Tuyết Loan. Yêu người không thể yêu, đúng là thất bại đến thảm hại. Kiều Nhã Linh lau nước mắt, cất bức thư vào chỗ cũ, sau đó lững thững bước ra ngoài.
“Tiểu Kiệt?”
Kiều Nhã Linh sững sờ khi trông thấy Tiểu Kiệt mắt mũi nhập nhèm, đầu tóc rối bù đang ngơ ngác tìm kiếm ai đó. Quần áo trên người thăng bé xộc xệch, chân cũng không đi dép. Tiểu Kiệt nhìn thấy cô thì nhanh chóng chạy đến, dụi đầu vào người cô, lí nhí nói: “Mẹ đi đâu thế? Con dậy mà chẳng thấy mẹ đâu”
Kiều Nhã Linh bế Tiểu Kiệt lên, thằng bé tựa lên vai cô, mắt lim dim.
Kiều Nhã Linh kéo lại áo cho Tiểu Kiệt, vuốt nhẹ mái tóc rối của thằng bé. Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Mẹ đi có chút việc thôi, giờ chúng ta đi ngủ tiếp nhé?”
Tiểu Kiệt ôm lấy cổ cô, nhỏ giọng nói: “Sao mắt mẹ đỏ thế?”
Kiều Nhã Linh vội vàng cúi đầu lau nước mắt còn sót lại, cười gượng nói: “Có hạt bụi bay vào mắt nên mắt mẹ bị đau ấy mà, Tiểu Kiệt đừng lo”
Tiểu Kiệt nghe cô nói vậy liền dùng hai bàn tay nhỏ nhän ôm lấy mặt Kiều Nhã Linh, sau đó chu miệng thổi vào mắt cô. Thằng bé thổi xong thì lấy tay vuốt nhẹ mắt cô, quan tâm hỏi: “Hạt bụi bay đi chưa hả mẹ?”
Những giọt nước mắt khó khăn lắm mới ngăn lại được của Kiều Nhã Linh lại lặng lẽ tuôn ra. Tiểu Kiệt tưởng cô chưa khỏi, càng cật lực thổi bụi trong mắt cô hơn. Kiều Nhã Linh vội vàng lau nước mắt, bối rối nói: “Được rồi, con đừng thổi nữa”
Tiểu Kiệt nói: “Nhưng mắt mẹ vẫn còn đỏ lắm”
Kiều Nhã Linh cười gượng nói: “Không sao đâu, mẹ khỏi rồi, một chút nữa là nó bình thường lại thôi”
“Vậy thì tốt rồi”
Tiểu Kiệt nhỏ giọng nói, sau đó lại ngả đầu lên vai cô. Kiều Nhã Linh vuốt nhẹ lưng Tiểu Kiệt, cảm thấy rất đau lòng. Những cảm xúc trong lòng cô không cách nào giải tỏa, chỉ có thể cất giấu sâu trong trái tim, để chúng làm bạn với tịch lặng. Nhìn thấy Tiểu Kiệt khiến cô càng thêm bưồn bã, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ đưa con về phòng ngủ nhé?”
Tiểu Kiệt vùi đầu vào hõm cổ cô, không trả lời, dường như đã ngủ thiếp đi rồi. Kiều Nhã Linh rũ mắt nhìn gương mặt ngây thơ của Tiểu Kiệt, không nén được tiếng thở dài. Cô ôm chặt thẳng bé vào trong lòng, chậm rãi đi lên gác.
Sau khi đưa Tiểu Kiệt đi ngủ, Kiều Nhã Linh trở về phòng mình. Màn đêm nuốt trọn cơ thể hao gầy của Kiều Nhã Linh, cô nằm trên giường nhưng tháo thức không ngủ được. Kiều Nhã Linh trăn trọc lăn qua lăn lại, cuối cùng đành lấy điện thoại ra lướt tin tức.
Kiều Nhã Linh phát hiện ra người bạn TK đang online, cô liền nhắn tin cho anh ta: [Muộn rồi anh vẫn chưa ngủ sao?]
TK nhanh chóng trả lời: [Vẫn chưa, có chuyện bận lòng nên không ngủ được.] Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười, không ngờ hai người lại giống nhau như vậy.
Kiều Nhã Linh gửi lại một tin: [Thật trùng hợp, tôi cũng như vậy. Hôm nay tôi phát hiện ra một thứ khiến tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, trong lòng bức bối khó chịu như muốn nổ tung.] TK quan tâm trả lời: [Tôi có thể lắng nghe.]
Kiều Nhã Linh cảm thấy an ủi phần nào, những lúc tuyệt vọng và cô đơn như thế này, có một người có thể chia sẻ thì thật tốt. Thay vì giãi bày với bạn bè, tâm sự với một người bạn không quen biết trên mạng còn tốt hơn nhiều, bởi vì họ chẳng biết chúng ta là ai.
Kiều Nhã Linh nhắn: [Tôi cảm thấy bản thân thật sự rất ngốc, người khác không dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi vẫn mù quáng hy vọng một ngày người ấy sẽ yêu mình. Để rồi đến khi hiện thực đầy nghiệt ngã giúp tôi thức tỉnh, cho tôi một cái tát thật đau, tôi mới có thể buông bỏ. Nhưng mà trong lòng tôi vẫn thấy buồn bã tuyệt vọng. Tôi đúng là nực cười và ngu ngốc, cứ mãi đau lòng về những người không thuộc về mình.]
Kiều Nhã Linh sau khi bộc bạch hết nỗi lòng với TK, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. TK mặc dù không hiểu rõ chuyện của cô nhưng vẫn ra sức an ủi, khích lệ cô.
TK thực sự là một người bạn đáng tin cậy, Kiều Nhã Linh rất vui vì có thể quen biết anh ta, cô nhắn: [Cảm ơn anh, vậy còn anh thì sao? Anh đang lo lắng chuyện gì à?]
TK không trả lời câu hỏi của Kiều Nhã Linh mà nhắn: [Con gái thì thích kiểu tỏ tình như thế nào nhỉ?] Kiều Nhã Linh không hiểu TK đang nói gì, sao anh ta lại hỏi cô chuyện này? Kiều Nhã Linh cũng không biết con gái thích kiểu tỏ tình ra sao, cô đành nhắn lại: [Tôi cũng không rõ nữa, bởi chưa có ai tỏ tình với tôi nên tôi không biết con gái sẽ thích kiểu tỏ tình thế nào.]
TK trả lời: [Vậy à? Mấy ngày nay tôi đang đau đầu về chuyện này đây, tôi không biết hỏi ai nữa.]