Chương 365
Những lời Kiều Nhã Linh nói luôn luẩn quẩn trong đầu anh, không cách nào xóa bỏ. Hoàng Tuấn Khải vì chuyện ấy mà tâm trạng rất tệ, sắc mặt u ám như muốn giết người. Sau khi đến London, Hoàng Tuấn Khải giải quyết công việc ở đó trước rồi mới đến nhà họ Đặng sau. Được hai ngày thì Tiểu Kiệt gọi điện thoại cho anh, đúng lúc anh đang trên đường đến nhà họ Đặng. Nghe giọng nói có vẻ thằng bé đang khá vui.
“Ba, ba sắp xong việc chưa ạ?” – Tiểu Kiệt hỏi.
Hoàng Tuấn Khải nói: “Một hai ngày nữa là ba về rồi, con ở nhà có ngoan không đấy?”
Tiểu Kiệt trả lời: “Đương nhiên là con ngoan rồi, mà sao giọng ba nghe lạ thế? Ba đang buồn đấy à?”
Hoàng Tuấn Khải không trả lời con trai, anh dựa lưng trên ghế, thở dài đây mệt mỏi. Tiểu Kiệt nghe được tiếng thở dài nặng nề của ba mình, thằng bé lập tức nói: “Ba phiền muộn như vậy có phải đang nhớ mẹ Nhã Linh không?”
Nghe đến tên Kiều Nhã Linh, sắc mặt anh càng xấu hơn. Mối quan hệ giữa họ đang được dần cải thiện, thế rồi lại đột ngột cãi nhau, mà chính anh cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Vừa nhắc đến Tuyết Phi cô liền mắng chửi anh thậm tệ, còn nói người như anh không đáng được sống. Hoàng Tuấn Khải bị cô đối xử như vậy thì vô cùng tức giận.
Mấy ngày nay tâm trạng của anh không tốt, lúc nào cũng như núi lửa sắp phun trào.
Tiểu Kiệt không thấy ba trả lời, nói: “Ba à, nếu ba nhớ mẹ vậy thì mau mau trở về đây đi. Mẹ dường như cũng rất nhớ ba nên lúc nào trông cũng bực bội hết ấy”
Kiều Nhã Linh nhớ anh ư? Hoàng Tuấn Khải cười tự giễu, chắc bây giờ cô vẫn đang nguyền rủa anh chết đi cũng nên. Anh vẫn còn nhớ lời nói tàn nhẫn cay nghiệt của cô khi ấy, giờ anh trở về, có lẽ chỉ càng khiến cô khó chịu hơn.
“Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, con ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn, làm bài tập đầy đủ đấy”
Hoàng Tuấn Khải dặn dò con trai một lúc rồi cúp máy. Đúng lúc này, xe ô tô dừng lại trước cánh cổng biệt thự nhà họ Đặng. Hoàng Tuấn Khải bước xuống, một người đứng ở bên ngoài cúi đầu, cung kính nói: “Cậu chủ, chào mừng trở về”
Hoàng Tuấn Khải đi lướt qua ông ta, bước vào bên trong. Lần cuối anh tới đây, có lẽ là một năm trước. Do anh trì hoãn việc tổ chức hôn lễ với Tuyết Loan, nên ông ngoại đã gọi anh trở về giáo huấn cho một trận.
Hoàng Tuấn Khải có thể đoán được phần nào lý do ông ngoại gọi anh tới. Hoàng Tuấn Khải thở dài, dây dưa mãi cũng không hay, chỉ bằng lần này dứt khoát một thể. Nhưng trước tiên, anh phải làm rõ một chuyện đã.
Hoàng Tuấn Khải lấy điện thoại ra, ấn nút gọi: “Điều tra cho tôi Kiều Nhã Linh và Tuyết Phi quen nhau từ lúc nào, có xích mích gì. Tất cả những chuyện liên quan đến hai người họ đều tìm hiểu hết cho tôi”
Người kia dõng dạc đáp: “Tôi đã hiểu, chủ tịch”
Hoàng Tuấn Khải cúp máy, anh dừng bước trước một căn phòng, mở cửa ra. Bên trong, Đặng Văn Ngữ đang nằm trên giường, một tay cầm tờ báo chăm chú đọc. Nghe thấy tiếng động, Đặng Văn Ngữ hạ tờ báo xuống, nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đang đứng trước mặt liền nở nụ cười.
“Ông ngoại” – Hoàng Tuấn Khải hơi cúi đầu, thấp giọng nói.
“Đến rồi à, ngồi đi”
Đặng Văn Ngữ tháo kính ra, đặt trên bàn. Hoàng Tuấn Khải ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn ông ngoại mình.
Sắc mặt Đặng Ngữ Văn bình thường, không hề giống như một người ốm nặng chút nào. Đặng Văn Ngữ dù tuổi đã cao nhưng sức khỏe vẫn khá tốt, rất ít khi bị ốm. Hoàng Tuấn Khải biết ông ngoại chỉ lấy cớ để bắt anh đến đây, anh cũng không vạch trần lời nói dối của ông, tỏ ra quan tâm hỏi: “Ông đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Đặng Văn Ngữ hắng giọng, đáp: “Hừm, cũng tạm ổn rồi”
Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười: “Vậy thì tốt”
Đặng Văn Ngữ nói: “Ta nghe người nhà họ Châu nói rằng Tuyết Loan đang bệnh nặng, thế cháu đã đến thăm nó chưa? Bây giờ nó như thế nào rồi?”
Hoàng Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của Đặng Văn Ngữ, anh hờ hững nói: “Ông nên chú ý sức khỏe của mình hơn, ông cũng đang bị bệnh mà”
Đặng Văn Ngữ che miệng ho một tiếng: “Ờ thì, ông hỏi thăm chút thì cũng có sao đâu”
Hoàng Tuấn Khải với tay lấy một quả táo ra gọt, lãnh đạm nói: “Chuyện của nhà người khác thì chúng ta quan tâm làm gì?”