Chương 214
“Em..”
Hoàng Tuấn Khải vừa mở miệng định nói thì Kiều Nhã Linh lại lạnh lùng ngắt lời: “Cũng phải thôi, một kẻ máu lạnh như anh thì làm gì biết thương xót người khác. Anh đưa thằng bé đi nhưng không chịu trách nghiệm được cho thẳng bé, anh còn không bằng một người lạ như tôi nữa! “
Hoàng Tuấn Khải đến cả con ruột của mình cũng nhẫn tâm giết chết, vậy thì một đứa trẻ như Tiểu Kiệt làm sao có thể nhận được sự quan tâm từ anh.
Kiều Nhã Linh thầm mỉa mai trong lòng, bao năm nay anh vẫn không hề thay đổi, luôn đối xử với người khác lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Tiểu Kiệt chắc hẳn đã chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên anh, Kiều Nhã Linh càng nghĩ càng đau lòng cho thăng bé, nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt tóe lửa.
Hoàng Tuấn Khải cũng tức giận không kém, anh thừa nhận một phần khiến thăng bé ra nông nỗi này là do anh cưỡng ép nó rời xa cô.
Thế nhưng hành động này của anh xuất phát tìnhừ tình thương anh dành cho thằng bé, anh không muốn thăng bé sau này phải đau lòng. Tiểu Kiệt là tất cả mọi thứ của anh, anh luôn mong muốn thẳng bé có được những điều tốt đẹp nhất. Lời nói của cô thật phiến diện và đầy thành kiến, cô cho rằng anh có thể tàn nhãn được bằng cô sao?
“Em thôi đi, đừng có mà nói bừa!”
Thanh âm của Hoàng Tuấn Khải lạnh buốt, gương mặt anh cứng ngắc, ánh mắt ẩn chứa sự giận dữ như sắp nổ tung. Hoàng Tuấn Khải không thể chịu nổi những lời nói sắc bén và công kích của Kiều Nhã Linh.
Những điều mà cô nhìn thấy chỉ như tảng băng trên mặt nước, từ trước đến giờ cô vốn dĩ không hiểu bất cứ điều gì cả. Những điều anh đang nỗ lực ôm lấy, là những mảnh vỡ của quá khứ bị cô chối bỏ.
Sự giận dữ của anh không hề khiến Kiều Nhã Linh sợ hãi, cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói có gì sai sao? Tôi đúng là sai lầm khi để thằng bé theo anh về, tôi biết anh là người chẳng bao giờ để tâm đến người khác, nhưng chí ít cũng nên chăm sóc Tiểu Kiệt cho tử tế chứ. Còn nếu không có năng lực thì tốt nhất hãy để thằng bé ở bên tôi”
Kiều Nhã Linh cứ mắng Hoàng Tuấn Khải xối xả, Kiến Quốc ngồi ở phía trước nghe mà toát hết cả mồ hôi. Chưa có một ai dám lớn tiếng quát mắng Hoàng Tuấn Khải, thế nhưng Kiều Nhã Linh lại trách móc.
anh thậm tệ, như thể anh là một kẻ vô cùng tệ bạc. Kiến Quốc cảm thấy oan uổng thay cho ông chủ của mình, Kiều Nhã Linh đã hoàn toàn hiểu lầm Hoàng Tuấn Khải rồi.
Từ lúc Tiểu Kiệt bị bệnh, Hoàng Tuấn Khải không rời thằng bé nửa bước. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải lo lắng đến như vậy, mặt mày bơ phờ, mắt đỏ ngầu đầy mệt mỏi, thế nhưng vẫn kiên nhãn chăm sóc từng li từng tí cho đứa trẻ đang mê man trên giường.
Kiến Quốc cuối cùng nghe không nổi, nhỏ giọng nói khuyên can: “Cô Kiều, cô bình tĩnh, mọi chuyện không nghe cô nghĩ đâu.”
Ai dè Kiều Nhã Linh cũng trút giận lên đầu anh ta: “Cả anh nữa, lúc tôi hỏi tình trạng của thăng bé như thế nào cũng không biết. Người nhà họ Hoàng các người chẳng có ai là tốt đẹp cả!”
Kiến Quốt Anh ta chỉ nói sự thật thôi mà, sao cô lại lớn giọng với anh ta chứ.
Kiến Quốc cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác oan ức như Hoàng Tuấn Khải, anh ta muốn giải thích mà không được.
Thật ra phản ứng bây giờ của cô cũng không có gì quá đáng, Kiều Nhã Linh vẫn chưa biết Hoàng Tuấn Khải chính là ba ruột của Tiểu Kiệt.
Cô chỉ dựa vào những gì mình nhìn thấy và định kiến xấu từ trước đó về anh mà nhìn nhận mọi chuyện. Trong mắt cô, Hoàng Tuấn Khải là một người tệ bạc và khốn nạn, vậy nên Tiểu Kiệt ra nỗng nỗi này là do anh. Kiến Quốc vẫn cố gắng giúp đỡ ông chủ mình: “Thật ra tối qua ông chủ..”
Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nói: “Không phải việc của cậu”
Kiến Quốc im bặt, không dám ho he gì cả. Nếu ông chủ đã không muốn cho Kiều Nhã Linh biết, thì anh ta tốt nhất không nên nói gì nữa.