Chương 299
Tiểu Kiệt ôm chầm lấy Kiều Nhã Linh, thăng bé vui đến mức mặt mũi hớn hở, luôn miệng nói: “Chị, sao giờ chị mới tới chơi với em? Em nhớ chị lắm đó, mấy ngày nay tối nào em cũng mơ thấy chị luôn, em ở nhà buồn chán muốn chết đi được. Vừa nãy em mới nghĩ đến chị xong, nào ngờ chị thật sự xuất hiện ở đây”
Tiểu Kiệt cứ tíu tít như một chú chim sẻ, vẻ mặt buồn thiu ban nãy đã hoàn toàn biến mất, bây giờ trông thằng bé tràn đầy năng lượng, vui vẻ nhảy nhót bên cạnh Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh thấy Tiểu Kiệt vẫn ổn như lời quản gia Tôn nói thì cũng nhẹ lòng hơn rất nhiều, thật may vì thằng bé không bị chuyện lần trước làm ảnh hưởng.
Kiều Nhã Linh cười dịu dàng xoa đầu Tiểu Kiệt: “Chị xin lỗi vì giờ mới đến thăm em, Tiểu Kiệt đừng giận chị nhé?”
Tiểu Kiệt lắc đầu, ôm lấy cánh tay cô nũng nịu: “Không đâu ạ, chị đến đúng lúc lắm, em đang chán ơi là chán đây”
Kiều Nhã Linh đi theo Tiểu Kiệt vào nhà, cô nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Kiệt buồn chuyện gì thế?”
Kiều Nhã Linh vừa vào bên trong thì thấy Hoàng Tuấn Khải đang ngồi ở bàn uống nước tại phòng khách. Anh mặc quần đen cùng với áo sơ mi trắng, có vẻ anh vừa từ công ty về.
Hoàng Tuấn Khải đeo kính, cúi đầu nhìn laptop ở trước mặt, mái tóc đen nhánh che khuất một nửa đôi mắt anh. Bàn tay anh liên tục nhấn trên bàn phím, cổ tay được xắn cao, để lộ những đường nét rắn rỏi nam tính.
Kiều Nhã Linh khựng người lại, Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đồng thời chạm phải nhau. Kiều Nhã Linh bối rối chuyển tầm mắt, cố tỏ ra không có việc gì trước mặt Hoàng Tuấn Khải. Ngược lại với cô, Hoàng Tuấn Khải phản ứng rất bình tĩnh, anh thờ ơ nói: “Đến rồi à?”
Kiều Nhã Linh gật đầu, không nói gì nữa. Tiểu Kiệt lôi cô ngồi xuống lãnh thổ đồ chơi của cậu nhóc. Tiểu Kiệt mới trước đó còn rất buồn chán vì không được ba đưa đi chơi, còn mắng cậu suốt ngày chỉ thích la cà ngoài đường. Nhưng giờ có Kiều Nhã Linh ở đây, Tiểu Kiệt đã có chỗ dựa vững chắc rồi.
Tiểu Kiệt tựa vào người Kiều Nhã Linh, mách tội ba mình: “Chú hôm nay không chịu đưa em đi chơi, cứ cúi đầu nhìn máy tính suốt thôi, đúng là nhàm chán. Chú bỏ mặc em với đống đồ chơi này nè, em thật đáng thương, không ai yêu em hết, em là đứa trẻ bị vứt bỏ hic.”
Tiểu Kiệt làm vẻ mặt tội nghiệp với Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải ở bên cạnh nghe thẳng bé nói xấu mình mà đen mặt. Anh nén giận nói: “Cháu đừng có giả bộ nữa đi, chú đã nói là công việc của chú rất bận, ở nhà có bao nhiêu đồ chơi đấy cháu còn muốn thế nào nữa?”
Tiểu Kiệt rúc vào trong lòng Kiều Nhã Linh, run run nói: “Đấy chị thấy chưa? Chú đang lớn tiếng với em kia”
Hoàng Tuấn Kh Kiều Nhã Linh liếc nhìn Hoàng Tuấn Khải, sau đó cúi đầu ôm Tiểu Kiệt vào lòng dỗ dành: “Được rồi, nếu chú bận không chơi được với em thì chị em mình chơi cùng nhau nhé?”
Tiểu Kiệt lập tức toét miệng cười nói: “Được ạ!”
Tiểu Kiệt lôi một đống đồ chơi ra, sau đó cùng Kiều Nhã Linh chơi trò ghép hình lego. Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn một lớn một nhỏ đang chụm đầu lại với nhau, anh lắc đầu khẽ cười.
Tiểu Kiệt rất vui vì có người chơi cùng, thằng bé cười nói rôm rả suốt. Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh Tiểu Kiệt, hai người vừa chơi vừa đùa giỡn, tiếng cười vang vọng khắp nhà.
“Chị đợi em xếp xong rồi tặng chị nhé?” – Tiểu Kiệt hí hửng nói.
Kiều Nhã Linh mỉm cười đáp lại: “ừ”
Kiều Nhã Linh từ đầu đến cuối đều dịu dàng ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Tiểu Kiệt. Thằng bé rất chăm chú xếp hình, bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy.
Lông mày thằng bé hơi chau lại, bờ môi mím chặt, vẻ mặt đăm chiêu suy tư giống hệt một ông cụ non. Kiều Nhã Linh bật cười, cô bỗng nhiên đưa mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải đang cúi đầu làm việc ở phía trước, nhịp tim bỗng nhiên chậm lại.
Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn lại Tiểu Kiệt ở gần mình, cô đột nhiên cảm thấy thằng bé bây giờ rất giống Hoàng Tuấn Khải.
Bộ dạng nghiêm túc hiện tại của Tiệt Kiệt giống như một bản sao thu nhỏ của Hoàng Tuấn Khải vậy. Kiều Nhã Linh có cảm giác khó nói nên lời, thế nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một sự tình cờ mà thôi.