Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351

 

Rốt cuộc thì cô đã làm gì vậy kia chứ? Gây tổn thương cho một đứa trẻ ba tuổi không có tội tình gì cả, cô không xứng đáng với tình cảm mà Tiểu Kiệt dành cho mình. Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Chị không giận đâu, Tiểu Kiệt, em đừng khóc”

 

Nghe cô nói như vậy thì Tiểu Kiệt càng khóc dữ hơn, bởi thằng bé quá kinh ngạc và hạnh phúc vì cô không còn xua đuổi thằng bé như trước nữa. Kiều Nhã Linh cũng không kìm được nước mắt, cô nghẹn ngào nói: “Tiểu Kiệt, chị xin lỗi”

 

Tiểu Kiệt không có tội tình gì cả, nhưng vì hận Hoàng Tuấn Khải mà cô đã trút hết lên đầu thằng bé. Điều đó thật bất công với Tiểu Kiệt, cô đúng là một kẻ tồi tệ. Tiểu Kiệt thút thít nói: “Không chị ơi, em mới là người phải xin lỗi. Chắc em làm gì sai nên chị mới giận em phải không? Em xin lỗi, chị đừng làm lơ em, em thật sự rất buồn.”

 

Tiểu Kiệt vô cùng sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của Kiều Nhã Linh, nếu cô không để ý đến cậu nữa thì cậu phải làm sao đây?

 

Tiểu Kiệt không thể nào không có cô bên cạnh, cậu chỉ cần Kiều Nhã Linh mà thôi.

 

Nước mắt lại rỉ ra, Kiều Nhã Linh lấy tay che miệng, ngăn tiếng nấc nghẹn ngào. Hoàng Tuấn Khải đứng ở bên cạnh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt trở nên mềm mại lại xót xa. Phải một hồi lâu sau Kiều Nhã Linh mới có thể bình tĩnh lại, cô dịu dàng nói: “Chị không giận em đâu, Tiểu Kiệt đừng bưồn nữa”

 

Cảm giác bưồn bã thất vọng trước đó như được thổi bay, Tiểu Kiệt mừng rỡ nói: “Tốt quá, chị không giận em nữa rồi. Chị, bây giờ chị sẽ tiếp tục nói chuyện với em, gặp gỡ em phải không? Chị sẽ không xa lánh em nữa chứ?”

 

Kiều Nhã Linh mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi, cô nói: “Không đâu”

 

Tiểu Kiệt sau mấy ngày suy sụp, bây giờ đã có thể vực dậy tinh thần.

 

Thằng bé lau nước mắt, nở nụ cười vui vẻ, thật tốt vì chị xinh đẹp đã không còn giận cậu nữa. Tiểu Kiệt nói: “Chị ơi, chị vẫn thích em chứ?”

 

Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Thích, chị rất thích Tiểu Kiệt”

 

Tiểu Kiệt vui vẻ nói: “Vậy chị có thể ở bên em mãi mãi được không?”

 

Kiều Nhã Linh không trả lời, gương mặt cô trở nên ảm đạm thê lương. Từ “mãi mãi” kia thật xa vời biết bao, cô chẳng có tư cách gì để ở bên thằng bé cả. Kiều Nhã Linh không có chút quan hệ gì với Tiểu Kiệt, một gia đình thật sự mới là mái ấm dành cho thẳng bé, còn cô thì không. Kiều Nhã Linh buồn bã nói: “Tiểu Kiệt, chị xin lỗi, chị không thể ở bên em. Chị… không có tư cách. Đến một ngày nào đó, em sẽ tìm được người mẹ thật sự của mình. Khi đó, em sẽ không còn nhớ đến chị nữa, chúng ta..”

 

Kiều Nhã Linh chưa nói xong, điện thoại của cô đột nhiên bị cướp đi. Hoàng Tuấn Khải thẳng thừng ngắt điện thoại, nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt tức giận: “Sao em có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy với Tiểu Kiệt? Thằng bé thích em đến thế nhưng em lại phũ phàng gạt bỏ tình cảm của thăng bé. Em có nghĩ đến cảm xúc của Tiểu Kiệt không? Cái gì mà người mẹ thật sự kia chứ, đúng là buồn cười! Anh nói cho em biết, thăng bé không có mẹ! Em làm ơn đừng có chọc ngoáy vào nỗi đau của nó”

 

Lý do khiến Hoàng Tuấn Khải phẫn nộ đến vậy, Kiều Nhã Linh hoàn toàn có thể hiểu được. Kiều Nhã Linh biết lời nói của mình có bao nhiêu tàn nhẫn, cô chỉ là không thể đấu lại sự thật.

 

Kiều Nhã Linh không phải mẹ ruột của Tiểu Kiệt, làm sao một người xa lạ như cô có thể ở bên thằng bé. Kiều Nhã Linh cúi thấp đầu, nước mắt tí tách rơi. Cô yêu quý Tiểu Kiệt, coi thằng bé như con trai mình. Nhưng cô mãi mãi không có tư cách trở thành mẹ thẳng bé.

 

Kiêu Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Tôi biết tôi đã làm tổn thương thằng bé, nhưng chính anh cũng đã vô tình không để tâm đến cảm xúc của tôi. Anh biết vì sao tôi nói vậy không? Bởi vì những điều đó hoàn toàn là sự thật, tôi không thể ở bên cạnh Tiểu Kiệt. Khi nói những lời như vậy, tôi cũng rất đau lòng”

 

Hoàng Tuấn Khải mím môi nhìn Kiều Nhã Linh, anh không muốn tức giận, nhưng những lời cô nói với Tiểu Kiệt không chỉ làm tổn thương thằng bé mà còn khiến trái tim anh đau đớn. Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Dù sao Tiểu Kiệt cũng còn nhỏ, em không nên nói vậy với thằng bé.

 

Em hãy gọi điện lại cho Tiểu Kiệt và xin lỗi thằng bé đi”

 

Kiều Nhã Linh biết mình có lỗi với Tiệt Kiệt, cả chuyện lần trước lẫn lần này cô đều sai. Tiểu Kiệt còn quá nhỏ, thằng bé không hiểu những oán hận của người lớn, cũng không biết cách thế giới vận hành một cách tàn nhãn như thế nào. Đôi khi, một lời nói dối cũng có thể khiến người khác hạnh phúc. Kiều Nhã Linh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ xin lỗi thằng bé.”

 

Kiều Nhã Linh gọi điện thoại cho Tiểu Kiệt, thằng bé ở bên kia đang khóc hết nước mắt bởi những lời Kiều Nhã Linh vừa nói. Tiểu Kiệt vô cùng buồn bã và thất vọng, Kiều Nhã Linh không muốn ở bên cậu, như vậy có nghĩa là cô không thích cậu. Sau đó thấy Kiều Nhã Linh gọi lại cho mình, Tiểu Kiệt đã rất bất ngờ.

 

“Tiểu Kiệt, là chị đây” – Giọng nói mềm mại của Kiều Nhã Linh vang lên.

 

Tiểu Kiệt sụt sịt, nhỏ giọng nói: “Vâng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK