Trần Hạo nhanh chóng lên xe, Bạch Phi Nhi lái xe đến Bạch Thị.
Dọc đường đi, không ai nói một lời. Sắp đến nơi thì điện thoại của Trần Hạo bỗng đổ chuông.
Lần này anh không tránh Bạch Phi Nhi như mọi khi mà bắt máy ngay tại chỗ.
Cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Vân Dương: "Người của nhà họ Chu đã đến Hải Dương rồi!"
"Cần thì hành động đi, muốn sống hay chết thì để nhà họ Chu tự lựa chọn!", khi nói những lời này, Trần Hạo nở nụ cười tàn khốc.
"Tôi biết rồi. Ngoài ra phía Hải Tam Thông cũng có phát hiện mới, đã tìm ra vật cậu muốn".
"Tốt quá!"
"Tôi ở hai ngã tư tới đây chờ cậu".
"Ừ", anh bình tĩnh đáp lời rồi cúp máy.
Bạch Phi Nhi vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Trần Hạo: "Anh nhắm vào nhà họ Chu làm gì thế?"
Anh khẽ cười: "Bọn anh không làm gì quá đáng đâu, chỉ muốn họ biết điều chút thôi!"
"Đây chính là "muốn sống hay chết thì tự lựa chọn" mà anh vừa nói sao?"
"Tất nhiên! Đối thủ không an phận thì nên tiễn chúng lên đường chứ, giữ lại để ăn Tết với chúng sao?", Trần Hạo bật cười.
Cô nhíu mày, đang muốn nói gì thì anh chỉ vào lề đường: "Anh xuống ở đây nhé!"
Xe từ từ tấp vào lề, cô mở miệng muốn nhắc nhở Trần Hạo cẩn thận một chút thì đột nhiên nhớ đến đơn ly hôn đêm qua, lại nuốt xuống bụng.
Trần Hạo xuống xe, đi chừng mười mét rồi vào chiếc xe hơi đã đậu ở ven đường từ sớm của Lý Vân Dương.
Xe phóng đi như bay.
Nửa giờ sau, Lý Vân Dương dừng xe trước cửa câu lạc bộ Viễn Giang.
Hai người xuống xe, đi thẳng vào trong câu lạc bộ.
Hải Tam Thông đã chờ trước ở cửa chính của câu lạc bộ từ sáng sớm.
Lâu ngày không gặp Trần Hạo, hắn ta lập tức tiến lên nịnh hót.
"Cậu Trần, cậu tới rồi! Nhiều ngày không gặp, cậu vẫn phong độ như xưa!", hai mắt Hải Tam Thông láo liên gian tà, cười lên một cái là mặt mũi nhăn nhúm, vừa nhìn đã biết là một kẻ ton hót.
Trần Hạo chỉ hờ hững gật đầu, hỏi: "Đã tìm được vật tôi cần rồi sao?"
"Tôi tìm thấy rồi, còn kiếm thêm vài thứ nữa đấy ạ, chỉ sợ cậu Trần đây không hài lòng thôi!", Hải Tam Thông xun xoe trả lời.
"Làm tốt lắm!", anh khẽ cười.
"Ôi chao! Được làm việc cho cậu Trần là niềm vinh hạnh của Hải Tam Thông tôi!"
Ba người lần lượt bước vào đại sảnh của câu lạc bộ.
Hải Tam Thông ra lệnh cho cấp dưới bên cạnh mình: "Cậu dẫn cậu Trần đến phòng tôi đã chuẩn bị trước!"
Cấp dưới vâng lên rời đi, Hải Tam Thông lại xu nịnh: "Cậu Trần và cậu Lý vào trong trước nhé, vật đó quá quý trọng, tôi phải tự mình đi lấy!"
Trần Hạo gật đầu: "Ừ, anh đi đi!"
"Vậy tôi xin đi trước!", hắn ta cúi người lùi về sau.
"Cậu Trần, cậu Lý, mời đi bên này!", sau khi Hải Tam Thông đi, cấp dưới mau chóng đi trước dẫn đường.
Phút chốc, bọn họ đã đến khu VIP của câu lạc bộ.
Thấy Lý Vân Dương trông như muốn nói lại thôi, Trần Hạo nói với cấp dưới của Hải Tam Thông đang dẫn đường cho họ: "Căn phòng ở đâu thế? Chúng tôi tự đi là được rồi, anh quay về đi".
"Vậy cũng được ạ, tôi không quấy rầy hai cậu nữa. Căn phòng nằm ở cuối đường, là một phòng Tổng thống có bảng hiệu chữ Đế Hào màu vàng đấy ạ!"
Thấy Trần Hạo mỉm cười đáp lời, cấp dưới của Hải Tam Thông nhanh chóng rời đi.
Sau khi anh ta đi, Lý Vân Dương thấy xung quanh không còn người ngoài nữa mới lên tiếng: "Cậu bảo tôi tìm đến Hải Tam Thông như con chuột này nên thuận tiện tôi điều tra chút xem sao, người này không đơn giản đâu!"