Đúng lúc Trần Hạo đang định nói gì đó, tình hình của hai người bị một người cưỡi ngựa trong đội đua ngựa vừa mới thi đấu xong nhìn thấy, anh ta thấy hình như bà chủ xảy ra tranh chấp với người khác, nên buộc xong ngựa rồi đi tới.
"Bà chủ, cô không xảy ra chuyện gì chứ? Cần tôi giúp một tay không?", người vừa đến là kỵ sư trẻ tuổi nhất trong đội đua ngựa của Bạch Phi Nhi, Lương Hải.
Sau khi nói xong, ánh mắt Lương Hải nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt tràn đầy thù địch.
"Anh này, nếu anh muốn xem trận đấu thì phải lên khán đài, nếu anh tham gia dự thi, xin mời anh về đội đua ngựa của mình, nơi này là khu vực chuyên dùng của đội đua ngựa chúng tôi, không chào đón người lạ!"
Lương Hải không khách sáo ra lệnh đuổi khách với Trần Hạo xong, làm như đương nhiên đứng bên cạnh Bạch Phi Nhi, giống như kỵ sĩ bảo vệ công chúa vậy, ánh mắt sắc bén, trong mắt còn có sát khí.
Trần Hạo liếc mắt nhìn dáng vẻ Lương Hải dường như có vẻ rất thân thiết với Bạch Phi Nhi, sắc mặt cũng khó coi, trong lòng không hài lòng, nhưng cũng không thèm chấp nhặt với một nhân vật nhỏ như vậy.
"Liên quan gì đến anh? Cần huấn luyện thì đi huấn luyện, cần nuôi ngựa thì cho ngựa ăn! Chỗ này không đến lượt anh nói chuyện!"
Lương Hải nghe vậy sững sờ, cười khẩy.
Trong lòng anh ta theo bản năng coi Trần Hạo là loại con nhà giàu vừa mới quấy rầy Bạch Phi Nhi.
Cô xinh đẹp nổi tiếng trường đua ngựa, trước đó cũng từng có rất nhiều ong bướm đến làm phiền.
Lương Hải cho rằng, có thể vì Trần Hạo không theo đuổi được tình yêu nên thẹn quá hóa giận, cho nên mới xảy ra tranh chấp với Bạch Phi Nhi.
"Mấy tên nhà giàu mới nổi như các anh, có mấy đồng tiền thì học đòi văn vẻ, anh cho rằng tôi giống kẻ rác rưởi cưỡi ngựa trong mấy câu lạc bộ đua ngựa kia sao? Đưa tiền là có thể coi anh như ông lớn hay sao?", nói đến đây, Lương Hải ngừng lại nở nụ cười, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Sau khi tạm ngừng một lát, anh ta nói tiếp: "Có tiền không có nghĩa là anh có thể bừa bãi đi vào khu vực của kỵ sĩ, thấy anh như vậy, tôi đoán anh còn chẳng biết Dressage là gì đâu nhỉ? Có biết tại sao Dressage lại được xưng tụng là hạng mục quý tộc không? Cảnh cáo anh, chỗ này không phải nơi anh bỏ mấy đồng tiền dơ bẩn ra là có thể khoe khoang được đâu!", Lương Hải ác liệt nói.
Trần Hạo không kiềm chế được: "Anh có biết tôi có quan hệ gì với Bạch Phi Nhi không?"
Lương Hải cười, không đợi Trần Hạo nói hết câu, dứt khoát ngắt lời: "Biết chứ? Con cóc muốn ăn thịt thiên nga mà thôi! Anh không phải chính là loại công tử bột không biết tự lượng sức mình, suốt ngày nằm mơ mộng hão huyền đấy sao!"
Trần Hạo không còn gì để nói lườm Lương Hải trắng mắt: "Anh biết cưỡi một con ngựa thì không để cho người ta nói gì nữa hay sao?"
"Ha ha! Nói với anh nhiều như vậy, mà vẫn coi thường kỵ sư chúng tôi, loại công tử bột như các anh, ngoại trừ biết vung tiền ra còn biết làm gì nữa sao? Có bản lĩnh anh cưỡi một con ngựa cho tôi xem nào!", Lương Hải cãi lại.
Trần Hạo bị anh ta chọc giận, dứt khoát chỉ vào con ngựa thuần chủng đang đi tản bộ hóng gió nghỉ ngơi trong đội đua ngựa bên cạnh.
"Đây là ngựa của các anh đúng không? Mượn dùng một lát!"
Nói hết câu, Trần Hạo chạy như điên, lập tức đuổi theo con ngựa thuần chủng đang tản bộ kéo dây cương, xoay người định nhảy lên ngựa.
Lương Hải bị hành động ngu ngốc này của Trần Hạo chọc cho bật cười.