Đương nhiên, Trần Hạo sẽ không tự động tìm sự nhàm chán! Anh cũng không có hứng thú lắng nghe phổ cập khoa học của hai người kia, bèn nói: “Ừ ừ! Hai người cứ từ từ suy nghĩ đi, anh đi trước đây!”
“Trần Hạo, em nói anh này…”
Khi Bạch Phi Nhi định nói gì đó, Trần Hạo đã vội vã bước ra ngoài, hình như là cố tình làm thế, Bạch Phi Nhi tức giận trợn tròn mắt, trong lòng cô tức ói máu.
Sau khi Trần Hạo ra cửa, chuẩn bị trở về bộ phận sales, điện thoại di động của anh chợt reo lên.
Trên màn hình điện thoại hiện ra cái tên của Sư Hoàng Minh, Trần Hạo đến cầu thang bắt máy.
Điện thoại vừa được nối máy, bên trong đã truyền đến giọng nói kính cẩn của Sư Hoàng Minh: “Anh Trần, đồ vật tôi đồng ý đi tìm cho anh đã tìm đủ rồi, bây giờ anh có rảnh không?”
Trần Hạo nói: “Tôi không rảnh đến Bá Đồ, anh tìm đại ai đó đưa đến đi!”
Sư Hoàng Minh cung kính nói: “Anh Trần, bây giờ tôi đang ở quán cơm đối diện Bạch Thị, tôi có mang nó theo đấy!”
“Tốt lắm! Tôi đến đó ngay đây!”, vừa dứt lời, Trần Hạo cúp điện thoại.
Vài phút sau, anh xuất hiện ở trước cửa của quán cơm Tiểu Tứ Xuyên, Sư Hoàng Minh đã đứng chờ ở cửa từ sớm, thấy Trần Hạo từ đằng xa đã vội vàng tươi cười chạy lại chào đón.
“Anh Trần, thật xin lỗi khi để anh đích thân đến đây, nếu như không phải vì thân phận của tôi quá nhạy cảm thì tôi đã đưa đồ đến Bạch Thị cho anh rồi!” Sư Hoàng Minh nói.
Trần Hạo nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, rồi nói: “Không sao!”
Mà Tập Phong, thành viên của Châu Bá Đồ đi theo Sư Hoàng Minh, lại cảm thấy rất bất bình! Cậu ta cảm thấy anh ta quá khom lưng uốn gối nịnh nọt, vị thành niên này có tư cách gì để người của Bá Đồ cư xử như vậy?
Đồng thời, cậu ta càng không hiểu tại sao cấp trên lại coi trọng tên nhóc xấu xí này.
Sư Hoàng Minh di chuyển từ Châu Bá Đồ đến đây, nhiệm vụ của Tập Phong là phụ trách bảo đảm an toàn cho anh ta, lúc ra ngoài, cấp trên vẫn luôn căn dặn cậu ta chớ đắc tội người Sư Hoàng Minh định gặp.
Lúc ấy, Tập Phong cứ tưởng người đó là kẻ có ba đầu sáu tay gì đó, ai ngờ gặp mặt mới nhận ra Trần Hạo có gương mặt xấu xí, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, trong lòng cậu ta có vài phần khinh thường.
Trần Hạo dường như không thèm đoái hoài gì đến con người này, cả quá trình anh đều nhìn thẳng không trao cho cậu ta một ánh mắt nào.
Sư Hoàng Minh khom lưng đưa tay mời Trần Hạo: “Xin mời anh Trần, tôi đã đặt bàn xong rồi, chúng ta đi vào từ từ tán gẫu!”
Trần Hạo gật đầu, đi theo anh ta vào quán cơm.
Phòng Sư Hoàng Minh đặt rất lịch sự tao nhã, tuy quán cơm không rộng rãi, nhưng phong cách rất tuyệt.
Trước đó, Sư Hoàng Minh đã chuẩn bị xong xuôi, bát đũa, món ăn đều đã được dọn lên sau khi ba người vào phòng, Trần Hạo ngồi xuống, Sư Hoàng Minh đi thẳng vào vấn đề chính, anh ta lấy tài liệu ra rồi đẩy đến trước mặt Trần Hạo.
Anh kiểm qua đơn giản, xác định nó không có sai sót rồi cất vào trong túi.
Lúc này, Sư Hoàng Minh không dừng lại mà lấy tiếp một món bảo bối ra khỏi túi.
Nhìn thấy vật này, ánh mắt Trần Hạo sáng rực rỡ.
Tập Phong sửng sốt khi nhìn thấy vật Sư Hoàng Minh lấy ra, thứ anh ta đưa cho Trần Hạo chính là một viên Thiên Châu, hơn nữa đó không phải là Thiên Châu bình thường mà là viên Thiên Châu có năng lượng đặc biệt.
Viên Thiên Châu này là do Bá Đồ tốn biết bao công sức mới đoạt được từ trên tay người Nhật, hơn nữa họ còn tổn thất hai thành viên cấp cao.
Sao Sư Hoàng Minh lại mang bảo vật này đến chứ? Hơn nữa, có có dự định tặng cho con người này nữa?