Trần Hạo sửng sốt, anh vừa lái xe vừa cười gượng: “Anh biết em rất muốn biết tình hình của anh, vậy thì để anh nói hết cho em! Trước kia, em từng hoài nghi anh là lãnh đạo của một vài tập đoàn tài chính, đó đều là của anh, tài chính trên tay bọn họ phần lớn thuộc về anh, mà thực tế, Andrew cũng là nhân viên của anh, anh ta làm công chỗ anh!”
Bạch Phi Nhi vô cùng bất ngờ.
Ngay sau đó, Trần Hạo nói tiếp: “Hợp đồng mà trước kia Bạch Thị giành được cũng là do anh cho!”
“Vậy anh là ai?”, Bạch Phi Nhi lạnh lẽo hỏi.
“Người của thế giới ngầm thích gọi anh là Chí tôn Chiến thần, anh kiểm soát vùng đất hỗn loạn ở sa mạc rộng lớn, mà không ít người của thế giới ngầm ở nước Mỹ và Loba thuộc về phe cánh của anh. Anh còn có rất nhiều tiền, mấy tập đoàn đầu tư lớn nhất trên thế giới đều làm công cho anh.
Dĩ nhiên, trừ cái thân phận bên ngoài này, anh còn có một thân phận khác, người đời gọi anh là phật y quỷ thủ Trần tiên nhân, y thuật của anh có thể quyết định sống chết của con người, bởi lẽ đó, trên thế giới này có không ít người là bạn bè của anh, ví dụ như lãnh đạo của của nước Mỹ, Obah.Thậm chí, đến cả vị nữ hoàng đức cao vọng trọng của Vương quốc Anh cũng là bạn của anh! Anh cũng có cổ phần trong mấy đế quốc dầu hoả ở khu vực sa mạc!”
Trần Hạo kể một một mạch những sự tích vĩ đại của mình.
Nhưng Bạch Phi Nhi không những không khiếp sợ mà cô càng cảm thấy tức giận hơn.
“Còn gì nữa không?”
“Còn có nước Tịch…”
“Trần Hạo, anh câm miệng cho em! Em không đáng cho anh tin tưởng ư? Sao anh cứ cố dàn dựng những chuyện không có bằng chứng này để lừa em chứ? Sao anh không nói mình là người ngoài hành tinh đến từ sao Hoả luôn đi?”, Bạch Phi Nhi phẫn nộ nói.
Trần Hạo không nói năng gì, trong đầu nghĩ anh là quả thật là mình chưa từng đến sao Hoả, nhưng cũng có chuyến du lịch ba năm ở âm phủ đấy!
Anh không thể nói lời này được, anh biết rằng, nếu mình nói thì Bạch Phi Nhi sẽ càng không tin tưởng mình.
Vì thế, Trần Hạo chỉ có thể câm lặng trong sự bực bội.
Bạch Phi Nhi rất giận, gương mặt cô lạnh lẽo, hừ lạnh rồi hất khuôn mặt xinh đẹp qua một bên.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hạo đã lái xe đến câu lạc bộ.
Bạch Phi Nhi không thèm đếm xỉa đến anh, tự bỏ về phòng mình trước, vừa vào cửa, cô đã hung hãn đóng mạnh cửa phòng.
Trần Hạo không nói gì, anh nghĩ thầm, người ta vẫn còn là một toà núi băng kìa mà đã phản ứng thế này rồi, nếu nói cho em biết chồng mình từng nhậm chức người cầm quyền của nước Mỹ, là đầu não cầm súng chỉ huy người ta, dọa người khác đái ra quần, em có sợ hay không?
Anh phân vân không biết làm gì, chỉ đành trở về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Trần Hạo thức giấc, anh thấy điện thoại di động của mình có tin nhắn, là do Bạch Phi Nhi gửi bảo cho anh biết văn phòng gặp vấn đề nên cô đến đó xử lý.
Sau khi đọc tin nhắn, Trần Hạo đi ăn sáng ở cửa câu lạc bộ, sau khi hỏi thăm nhân viên công tác, anh biết gần đây trừ khu ngắm cảnh Vân Sơn đã đi dạo với Bạch Phi Nhi ra, thì còn có một công viên cách câu lạc bộ không xa.
Nghe được tin này, Trần Hạo mượn một chiếc xe của khách sạn rồi chạy thẳng tới công viên.
Khoảng mười phút sau, anh tiến vào công viên.
Bên trong công viên, cây cối xanh tươi rập rạp, rợp đầy bóng mát, phong cảnh khá đẹp, trong ấy có một ông cụ đang tập thể dục buổi sáng, trẻ con háo hức nô đùa, nhìn trông rất rộn ràng.
Trần Hạo bước chậm rãi đến con đường mòn trong rừng cây, từ từ cảm nhận sự bình yên hiếm gặp này. Anh không khỏi hồi tưởng lại những câu chuyện xưa cũ.
Rất nhiều năm về trước, Trần Hạo đã từng đến Ma Đô, khi ấy anh chỉ là một đứa trẻ, Ma Đô ngày nay đã khác xa so với thành phố anh thấy năm nọ.
Ở trung tâm công viên có một cái hồ không lớn không nhỏ, bên vệ đường có một cây cầu nhỏ bắc ngang đến giữa hồ, ở giữa hồ là đình nghỉ mát, điều khiến cho Trần Hạo ngạc nhiên là, trong đình nghỉ mát thấp thoáng một hình bóng thân quen.
“Ông cụ Khương, cháu không thích ông nói mấy câu ủ ê vậy đây, cháu tin rằng chắc chắn sẽ có người chữa khỏi bệnh cho ông!”