Trần Hạo thản nhiên nói: "Anh nhớ khi ở Ma Đô, Cơ Thanh Phó đe dọa chúng ta, em đã nói, mặc dù không có Bạch Thị, em cũng kiên trì tin tưởng bản thân mình có thể hai bàn tay trắng xây dựng nên một nhà họ Bạch khác, bây giờ chỉ vì hai hạng mục nho nhỏ mà trở nên mất mát như vậy, thế này không giống em!"
Bạch Phi Nhi nói: "Em không mất mát, cũng không phải đang buồn vì hạng mục, mà là cảm thấy không đáng vì mình và những người khác đã đầu tư nhiều tâm huyết vào hạng mục này, cuối cùng đổi lại một kết cục như vậy! Cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng vì những người đã trả giá cố gắng kia!"
Trần Hạo cười nhẹ, thuận tay lục lọi tài liệu.
"Xem ra em đã có quyết định rồi!", Trần Hạo nói.
Bạch Phi Nhi thờ ơ gật đầu.
Trần Hạo nở nụ cười tùy ý lục lọi hợp đồng, thấy trên đó viết Bạch Thị để lại hai mươi phần trăm cổ phần, cười hỏi: "Em để lại hai mươi phần trăm cổ phần, bọn họ có thể đồng ý không?"
Trong mắt Bạch Phi Nhi lộ ra ánh sáng sắc bén: "Không đồng ý thì cá chết lưới rách!"
Sau khi nói ra câu tàn nhẫn kia, Bạch Phi Nhi lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, ánh mắt xa xăm, không hề mất mát, lại giống như bị chuyện này khơi dậy ý chí chiến đấu một lần nữa, trong tiêu điểm con ngươi có ngọn lửa sáng ngời.
Thời gian trôi qua như chớp mắt.
Việc chuyển nhượng hạng mục của Bạch Thị, sau khi Giang Ngạo Tuyết và mấy người đại diện dòng họ tranh giành mấy lần xong, vì Bạch Phi Nhi cứng rắn, cuối cùng xác định để lại hai mươi phần trăm cổ phần cho Bạch Thị! Nhưng cũng hoàn toàn mất đi quyền khống chế hạng mục.
Ngày hôm đó, sáng sớm Bạch Phi Nhi đã trang điểm cho mình nhẹ nhàng, sau đó, Trần Hạo lái xe đi thẳng đến tòa nhà cao tầng Bạch Thị.
Hôm nay là ngày ký hợp đồng.
Sáng sớm, Chu Trị Bình, Hà Chí Chương, Tần Nam và Du Tử Uyên thừa cơ chạy đến đã tập trung trong phòng họp của Bạch Thị.
Bốn người đều có suy nghĩ, sắc mặt khác nhau.
Ban đầu, là người của cơ quan nhà nước, Chu Trị Bình không nên đến nơi này, nhưng sau mấy lần bị Trần Hạo làm mất mặt, ông ta thật sự không thể nhịn được cơn giận này, nếu không đến xem kết cục của nhà họ Bạch và Trần Hạo, Chu Trị Bình cảm thấy toàn thân không dễ chịu được.
Trong số mọi người lúc này, người đắc ý nhất phải kể đến Chu Trị Bình.
Thấy kim phút của đồng hồ trên tường chỉ về phía giờ đã hẹn, cửa lớn phòng họp bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Bạch Phi Nhi sắc mặt lạnh lùng dẫn theo Trần Hạo xuất hiện trong phòng họp.
Nhìn thấy hai người, khóe miệng Du Tử Uyên đã nhếch lên vẻ nghiền ngẫm nhàn nhạt.
Mà Chu Trị Bình lại vô cùng hưng phấn.
Bạch Phi Nhi ngồi xuống ghế chủ tọa, Trần Hạo cà lơ phất phơ ngồi xuống bên cạnh.
Không đợi chủ nhân là Bạch Phi Nhi lên tiếng, Chu Trị Bình đã không chờ đợi được chế giễu Trần Hạo.
"Mấy ngày trước ai đó còn khoác lác, chém gió lên đến tận trời, bây giờ ai cầu xin ai đây? Ai khó chịu đây?", Chu Trị Bình cười nói.
Bạch Phi Nhi thờ ơ liếc mắt nhìn Chu Trị Bình nói: "Tôi mặc kệ ông Chu có được hưởng lợi ích thực tế gì từ hạng mục lần này hay không, nhưng ít ra ở bên ngoài, trong hợp đồng này không có chuyện gì của nhà họ Chu cả, ông Chu đến đứng ngoài quan sát, Bạch Thị ngăn cản, nhưng nếu nói nhiều thì cũng không được lễ phép lắm đâu!"
Chu Trị Bình đụng nhầm cây đinh không mềm không cứng, trong lòng khó chịu.
Nhưng ông ta nhanh chóng khống chế được cảm xúc, hôm nay ông ta đến xem chuyện cười của Bạch Thị, đến để xem Bạch Phi Nhi và Trần Hạo gặp xui xẻo, có thể nào lại bị bọn họ chọc giận ngược lại được chứ?
Chu Trị Bình suy nghĩ cẩn thận chuyện này, cười nói: "Chủ tịch Bạch lời lẽ thật sắc bén, có điều có sắc bén hơn nữa, cũng không thay đổi được tình hình, không phải là ngoan ngoãn giao hạng mục ra sao?"
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Ơ! Ông Chu, mặt ông cũng nhanh khỏi nhỉ? Không còn sưng nữa à? Ngày đó đánh ông xong, tay tôi còn đau mất mấy ngày đấy! Tốc độ khôi phục này của ông, rốt cuộc là do tác dụng của thuốc quá tốt, hay là do da mặt ông quá dày đấy?"
"Cậu...", mặc dù Chu Trị Bình biết rõ mình đến để chế giễu người ta, nhưng vẫn không tránh được bị Trần Hạo chọc giận, anh đang đứng trước mặt mọi người nói rõ chuyện ông bị tát thẳng vào mặt.
Sau mấy giây nổi giận, Chu Trị Bình hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, nói: "Công ty bị dạy dỗ đến mức suýt nữa cũng mất luôn mà còn đắc ý ra vẻ nỗi gì? Dựa vào chỗ tài sản vỡ nát của nhà họ Bạch các cậu mà cũng xứng so sánh với nhà họ Chu sao? Không biết gì hết!"