Trần Hạo thì cười tủm tỉm nói chuyện lần nữa: "Sao có thể không tham gia chứ? Diệc Hiên nhất định phải tham gia, hơn nữa chúng ta còn phải lấy được giải thưởng!"
Bạch Phi Nhi nghe anh nói như vậy thì ngây ra.
Bà Hình cười xấu xa: "Cậu nhóc đẹp trai, không phải đầu óc cậu có vấn đề đấy chứ?"
Lúc này Trần Hạo bỗng nhiên lớn tiếng đau thương nói: "Bà Hình! Tôi đồng ý với bà!"
Bà Hình ngây ra. Bà ta nghĩ mãi mà không rõ Trần Hạo định làm gì, đồng ý thì cứ đồng ý thôi! Đây là chuyện mà bà Hình đã dự đoán được, dưới áp lực cỡ này, đúng là có rất ít người không nghe theo!
Nhưng cách Trần Hạo đồng ý lại khiến bà ta có cảm giác không ổn.
Bạch Phi Nhi kịp phản ứng đầu tiên, nhìn chằm chằm Trần Hạo nói: "Anh muốn làm gì?"
Trần Hạo tỏ vẻ thê thảm, trên mặt là biểu cảm sắp hy sinh anh dũng: "Vì em, vì Diệc Hiên, anh làm cái gì cũng đều là đáng giá, mặc dù bà già này hơi buồn nôn, hơi già nua, nhưng nếu tắt đèn đi thì anh cũng không thèm đếm xỉa!"
Anh vừa nói xong, Bạch Phi Nhi liền nổi giận: "Trần Hạo, anh điên rồi sao?"
Bà Hình cũng ngây ra, có ý gì?
Cuối cùng là đồng ý với bà đây, hay là mượn cơ hội để mắng tôi?
Không đợi Bạch Phi Nhi nói tiếp, Trần Hạo đã lớn tiếng đáp lại: "Anh không điên, vì tương lai của Diệc Hiên, vì em, anh đồng ý với yêu cầu bao nuôi của bà Hình!"
Anh vừa nói ra, xung quanh lập tức ầm vang!
Mọi người xì xào bàn tán.
"Biết đâu bà Hình nhằm vào công ty nhỏ Diệc Hiên là muốn trâu già gặm cỏ non thì sao?"
"Hoá ra là có chuyện như vậy! Tôi nói tại sao với địa vị của bà Hình mà lại cứ muốn làm khó một công ty nhỏ chứ!"
"Hầy... bà Hình này có chút buồn nôn!"
Người bên ngoài nói thế khiến bà Hình hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Bà ta đã được Trần Hạo đồng ý như mong muốn, nhưng cách đồng ý này lại rất thiếu đòn!
Ngay lúc bà ta không biết nên xử lý tình trạng trước mắt như thế nào.
Trần Hạo đã tội nghiệp đến trước mặt bà ta: "Bà Hình, tôi đồng ý với yêu cầu của bà, bà bảo tôi làm thế nào tôi sẽ làm như thế đó. Tiền lương mười triệu, cộng thêm một công ty! Tôi chính là người của bà!"
Bà Hình phát điên, trợn tròn cả mắt.
"Bà dẫn tôi về nhà đi...", Trần Hạo làm ra vẻ cô vợ nhỏ, nói.
Phụt! Trong đám người đứng xem bên cạnh, có một người đang uống nước, nghe Trần Hạo nói vậy thì phun hết ra.
Khuôn mặt già của bà Hình đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, mẹ nó đúng là mất hết mặt mũi.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên bà ta không thể thừa nhận, nếu thừa nhận thì sau này biết sống thế nào?
"Cậu nói bậy bạ gì đó? Tôi nói muốn bao nuôi cậu lúc nào?", bà Hình phủ nhận.
"Bà Hình, tôi đã đồng ý rồi, bà hãy bỏ qua cho chúng tôi đi! Bà muốn như thế nào đều được!", Trần Hạo vô cùng đáng thương nói.
Bà Hình há mồm nửa ngày, lại không biết nên nói như thế nào mới phải.
"Cậu nói bậy, cậu nói xấu tôi!", bà ta thét lên.
"Bà Hình, bà sẽ không phải vì tiền và công ty cho nên không thừa nhận chứ? Được thôi! Chỉ cần bà buông tha cho Diệc Hiên, không trả tiền, không cho công ty tôi cũng làm!", Trần Hạo làm ra vẻ ủy khuất.
Người bên ngoài không ngừng chỉ trỏ, bà Hình như ngồi trên đống lửa.
Bà ta tới gần Trần Hạo, âm hiểm nói: "Cậu muốn tìm cái chết?"
Trần Hạo lại làm như không nghe thấy bà ta uy hiếp, nói ra: "Bà Hình, tôi cầu xin bà hãy buông tha cho Diệc Hiên, chúng tôi thật sự biết sai, không nên đắc tội bà, bà muốn bao nuôi tôi, tôi đồng ý, về phần đoạn ghi âm bà nói bao nuôi, tôi cũng sẽ xóa bỏ, bà yên tâm, tôi cam đoan sẽ không để lọt ra ngoài!"
"Ghi… âm?", nghe Trần Hạo nói vậy, bà Hình trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới thế mà anh đã ghi âm lại rồi.