Yoshida sảng khoái cười: "Không sợ là vì mày chưa biết kẻ thù là ai đấy!"
Anh nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn lướt qua hai người: "Yoshida của Hắc Long Hội là chi hội trưởng ở Suiden. Còn Vương gia, không nói tôi còn không biết ông có một cái tên bá đạo như vậy, thật ra thì tôi thấy cái tên Vương Cẩu Thặng hợp với ông hơn đấy!"
Trần Hạo vừa nói xong thì Yoshida và Vương gia đều bàng hoàng.
Yoshida thầm nghĩ, chi nhánh là bí mật quan trọng nhất của Hắc Long Hội, sao người này lại biết được?
Còn Vương Cẩu Thặng, nếu Trần Hạo không nhắc thì ông ta cũng quên mất đây là tên khai sinh của mình.
Dường như Trần Hạo rất thích thú trước dáng vẻ ngạc nhiên của hai người, cười nói: "Các ông tưởng chỉ dựa vào mấy tên vớ vẩn này là có thể đối phó tôi à? Ngây thơ quá rồi đấy!"
Yoshida cố ghìm sự sợ hãi xuống, ý muốn giết Trần Hạo lại càng mãnh liệt.
Một kẻ biết nhiều bí mật của Hắc Long Hội như vậy, nhất định phải chết!
"Hôm nay mày đã tới rồi thì đừng đi nữa! Để mạng lại đây đi!", Yoshida tàn độc nói.
Trần Hạo cười to: "Chỉ với hai tay súng đang núp trên tầng trên hay là khoảng một trăm người ở trong căn phòng bên cạnh đây? Vương gia à, ban đầu tôi còn cho rằng ông là một người thông minh khi có thể vùng vẫy sống sót tại tỉnh Sở dưới sự kiểm soát của người đàn ông của Thiên Khôi kia, không ngờ thực chất ông lại ngu xuẩn như thế. Tôi có thể giết nhiều tay chân của ông ở La Thành thì chẳng lẽ hôm nay không thể mở một bữa tiệc máu ở đây sao?"
Vương gia cười ha ha: "Sao lại tính cả chuyện lần trước và chuyện hôm nay một lần được? Bây giờ tao đang nắm trong tay điểm yếu của mày, mở một bữa tiệc máu à? Mày dám không?"
Nói đến đây, Vương gia cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà lên, mở tivi treo tường.
Trên màn hình tivi xuất hiện một người đầy máu, đó là Giang Chiến Thiên bị đánh đập rất tàn bạo.
"Đi...đi mau, đừng...đừng để ý đến tôi!"
Truyền hình số hai chiều nên hai bên đều thấy nhau, Giang Chiến Thiên chỉ còn nửa cái mạng thế mà vẫn lo lắng cho sự an nguy của Trần Hạo, không màng đến sự sống chết của mình.
Thấy cảnh này, ánh mắt Trần Hạo trở nên sắc bén.
Yoshida mỉm cười: "Thấy anh em của mình như vậy, có phải sung sướng lắm không?"
Anh lạnh lùng nói: "Có lẽ ông cũng sẽ cảm thấy sung sướng nhanh thôi!"
"Vút!", nói rồi Trần Hạo xông đến chỗ Yoshida.
Ông ta tàn độc cười: "Mày tưởng tao không chuẩn bị gì à?"
"Đoàng đoàng!", tiếng súng vang lên, có hai viên đạn bắn tới nhưng bị anh tránh được, đánh trúng bình hoa trang trí.
Bình hoa lập tức nổ tung, mảnh vỡ văng ra tứ phía.
Trong khoảnh khắc ấy, Trần hạo nhanh chóng quay người, đá hai mảnh gốm đi.
"Xẹt xẹt!", góc tối ở tầng trên văng máu tung tóe, hai cái xác ngã xuống.
Yoshida sững sờ, Trần Hạo mạnh hơn ông ta tưởng tượng.
Không chỉ tránh được đạn mà còn đá được mảnh gốm đi để giết chết tay súng mà ông ta đã chuẩn bị, nhanh và chuẩn hơn cả khi bắn súng.
"Vèo!", hai tay súng ngã xuống đất, đồng thời có một tên Ninja mặc đồ đen xuất hiện từ trong bóng tối.
Lưỡi kiếm kinh khủng chém về phía Trần hạo.
Yoshida hả hê cười: "Đi chết đi!"
Nào ngờ, ông ta vừa lên tiếng thì Trần Hạo biến mất một cách kỳ lạ như biến thành ảo ảnh, Ninja chợt đánh rơi thanh kiếm của mình.
Anh chuẩn xác tóm lấy cánh tay của Ninja và bẻ gãy, sau đó cướp thanh kiếm đi.
"Ầm!", cánh cửa gỗ khắc hoa của phòng khách bên cạnh mở toang, một đám người mặc đồ đen xông ra.
"Giết!"