"Ngã gãy chân? Anh ta dám huênh hoang trước mặt cậu Hàn, ngã chết mới xứng!"
"Chát!", người vừa kênh kiệu nguyền rủa Trần Hạo bị Tống Ninh Mông tát cho một cái thật mạnh: "Anh có chết thì anh ấy cũng không chết đâu! Ngu xuẩn!"
Sau khi đánh tên nhà giàu vừa nói bậy kia, Tống Ninh Mông cao giọng hét lên: "Anh Hạo ơi, cố lên!"
Giờ phút này, Trần Hạo đang xoay tròn một vòng giữa không trung, rơi xuống rất vững, khi đến trước một tảng đá thì bánh xe sau nhấn một cái, tiếp tục bay lên.
Lần này anh bay cao hơn, một trăm tám mươi độ, ba trăm sáu mươi độ, bảy trăm hai mươi độ. Trần Hạo lộn hai vòng liên tiếp giữa không trung rồi lại vòng về hai lần!
"..."
Vẻ mặt của những người bên dưới dần dần thay đổi, từ khinh bỉ trở thành hoảng sợ.
Không ai dám tin Trần Hạo lại dám thực hiện động tác vừa đáng sợ vừa rườm rà kia.
Chuyện này...
Bọn họ cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tình huống trước mắt nữa!
Hàn Sinh cũng cực kỳ thảng thốt, anh ta không ngờ Trần Hạo lại có thể thực hiện động tác có độ khó cao như thế!
Lần đầu tiên, Hàn Sinh có cảm giác mình sẽ thua.
Trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ, anh ta liếc nhìn đồng hồ.
Chết tiệt! Vẫn nhanh hơn mình! Sao lại vậy được!
"Vèo!", Trần Hạo từ trên không trung rơi xuống, không chế tay lái rất vững, khi đến một tảng đá lớn khác thì bánh xe sau lại lấy đà bay lên.
Khung cảnh tiếp theo cứ như được dùng kỹ xảo điện ảnh, khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây là xe đạp địa hình sao? Con mẹ nó, không phải xe bay à?
Trần Hạo có phải đang chạy trên đường đua xuống không? Không! Anh bay xuống!
"Phịch!", lúc xe của Trần Hạo rơi xuống trước mặt, đám người đang sững sờ kia mới lấy lại tinh thần.
Sau đó anh lại trượt bánh sau một cách tài tình, bánh xe sau bắn bùn đất vào đám người kia.
"Không...sao điều này có thể xảy ra được!", Hàn Sinh nhìn đồng hồ, bàng hoàng hét lên.
Những người khác đều biết chắc chắn là Trần Hạo đã thắng, không những thế còn thắng một cách vượt trội.
Đang lúc Hàn Sinh đang cảm thấy khó tin thì Trần Hạo chỉ tay về phía tên thiếu gia vừa rồi đã chửi bới mình.
"Anh bạn này, vừa rồi anh đã nói nếu tôi hoàn thành cả đường đua thì sẽ ăn chiếc xe của mình! Bây giờ anh có thể bắt đầu rồi đấy, nếu anh thấy nuốt không trôi thì tôi có thể đi mua chai tương ớt cho anh!"
"..."
Tên thiếu gia kia bị anh chỉ đích danh ngay trước mặt mọi người, mặt đỏ như gấc, ước gì tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Thật lâu sau, Hàn Sinh mới giật mình hoàn hồn, giận dữ hét lên với Trần Hạo: "Đây không phải sự thật, anh không thắng, chúng ta đấu lại!"
"Tôi nói này, anh là quán quân thế giới cơ mà, đừng hạ thấp phong độ bản thân như vậy chứ! Chơi một ván thua thì yêu cầu ba ván, sau đó năm ván? Có cho người khác yên được không!"
"Chỉ một lần nữa thôi!", Hàn Sinh tức tối nói.
Anh không nói nên lời, phất tay bỏ đi.
"Anh không dám chứ gì?", Hàn Sinh khích tướng.
Tống Ninh Mông không phục, lên tiếng: "Đấu thì đấu, giờ là trò gì?"
Trần Hạo thật sự muốn khóc cho cô bé xem, lẽ nào cô bé này cố ý trị mình à?
Hàn Sinh thấy Tống Ninh Mông đồng ý, anh cũng không phản đối thì nói ngay.
"Leo vách đá bằng tay không đi! Tôi thề, trận này tôi mà thua nữa thì tuyệt đối sẽ không yêu cầu đấu nữa đâu!", anh ta nói.
Trần Hạo cạn lời, liếc mắt nhìn tên điên này: "Sao anh nói cứ như bố thí tôi vậy? Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn anh nữa không? Đồ thần kinh!"
"Chứ anh muốn thế nào?", Hàn Sinh hỏi.
"Anh mà thua nữa thì bảo bạn gái anh hét chính mình là rác rưởi mười lần đi! Vừa rồi cô ta cứ nói linh tinh, ồn ào chết đi được!"