Tiêu Thúy Lan lại bày ra dáng vẻ huênh hoang: "Chỉ là một cửa hàng Thái Cổ nhỏ bé ở Hải Dương mà cũng dám kêu to gọi nhỏ trước mặt cậu chủ nhà họ Nhạc sao? Đúng là dốt nát!"
Cổ Thiên Mãnh nheo mắt lại, đưa mắt nhìn Trần Hạo, nói với tên bảo vệ đang lóng ngóng không biết làm sao: "Kéo người phụ nữ không biết phép tắc này ra ngoài!"
Những người đang ở đây nghe vậy đều há hốc mồm, chẳng ai ngờ rằng Cổ Điền đã nói Nhạc Tín là người của nhà họ Nhạc ở Yêu Đô rồi mà ông ta vẫn dám làm ra hành động này.
Thấy bảo vệ cứ đứng sững ra đó, Cổ Thiên Mãnh chất vấn: "Gì đây, lời nói của tôi thành gió thoảng rồi à?"
"Thưa ông chủ! Cậu chủ đã nói...", bảo vệ định giải thích nhưng bị ông ta cộc cằn ngắt lời.
"Tôi còn chưa có chết đâu! Tôi là ông chủ của Thái Cổ, vừa rồi tôi nói gì mấy cậu có nghe thấy không?", Cổ Thiên Mãnh gằn giọng quát.
"A... Vâng vâng!"
Hai bảo vệ nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của ông ta, biết ngay có chuyện không lành nên vội vàng tiến lên tóm lấy Tiêu Thúy Lan.
Tiêu Thúy Lan gào thét: "Mấy người...mấy người định làm gì vậy? Tôi là bạn của cậu Nhạc đấy, mấy người có tư cách gì đuổi tôi đi?"
Cổ Thiên Mãnh nhếch mép: "Ném ra! Nhớ lấy, là ném ra!"
Ông ta vừa dứt lời thì hai bảo vệ giữ chặt Tiêu Thúy Lan, kéo ra ngoài tiệm đồ cổ.
"Cứu mạng..."
"Giết người kìa..."
"Mấy người muốn chết à!"
"Vút! Phịch!", tiếng va chạm mặt đất vang lên, giọng của Tiêu Thúy Lan im bặt.
Hai tên bảo vệ hùng hổ kia thế mà ném bà ta xuống bậc thềm thật.
Nhạc Tín thầm nổi giận, Cổ Thiên Mãnh này chẳng hề nể nang ai, cậu ta đã nói mình là người của nhà họ Nhạc của Yêu Đô rồi mà vẫn cho người ném Tiêu Thúy Lan ra ngoài là sao? Nói thế nào thì cậu ta cũng là người dẫn bà ta đến đây cơ mà.
Nghĩ tới đây, giọng điệu của Nhạc Tín lạnh đi đôi phần: "Ông Cổ, ông làm vậy là muốn đối đầu với nhà họ Nhạc sao?"
"Nhà họ Nhạc? Nhà họ Nhạc gì tôi không biết. Còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi tên nhóc om sòm này ra ngoài ngay cho tôi!"
Bảo vệ nghe lệnh, tiến lên lom lom nhìn Nhạc Tín.
Mặt Nhạc Tín tối sầm, ở Yêu Đô chưa có ai dám coi khinh cậu ta như vậy cả, không ngờ đến thành phố Hải Dương nhỏ bé này thì bị đối xử như vậy.
Cổ Điền định nói vài lời hay với Nhạc Tín: "Anh Nhạc..."
Song, Cổ Thiên Mãnh ngắt lời cháu trai mình, trợn mắt quát: "Tao bảo mày cút về có nghe không hả?"
Cổ Điền sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi giải quyết Nhạc Tín và Tiêu Thúy Lan, Cổ Thiên Mãnh lập tức rời sự chú ý về phía Trần Hạo: "Cậu Trần, nếu cậu không nhận khối ngọc này thì tôi sẽ đến trước Diệc Hiên khóc đấy! Để xem cậu có sợ không!"
Anh không nhịn được bật cười: "Tôi sợ chứ!"
"Tôi mời cậu uống trà nhé, gần đây mới lấy được hai quả bí đỏ ngon tuyệt!", Cổ Thiên Mãnh hớn hở mời.
Trần Hạo mỉm cười đi theo.
Nhạc Tín vô cùng tức giận, cảm thấy quá mất mặt, đang muốn chửi bới thì hai tên bảo vệ tiến lên.
"Thưa anh, mời..."
"Không cần hai người mời, tôi tự đi được!"
Nhạc Tín lạnh lùng nói một câu rồi rời khỏi tiệm đồ cổ Thái Cổ.
Tiêu Thúy Lan đang đứng chờ ngoài cửa, sắc mặt vô cùng khó coi.