Thư ký không dám nhiều lời về việc này, đành hỏi về công việc: “Buổi lễ cắt băng khánh thành khu năng lượng mới đã sắp xếp xong xuôi, danh sách khách mời có cần thay đổi gì không ạ?”
Chu Trị Bình biết thư ký đang ám chỉ tầm quan trọng hiện tại của Tào Thanh Nguyên đối với khu năng lượng mới của tỉnh Sở, đang nhắc nhở mình rằng không thể làm qua loa cho xong được.
“Anh sai người đi thu xếp trước đi, tiếp đãi Tào Thanh Nguyên cho tốt, đến lúc đó đích thân tôi sẽ đến Hải Dương, có việc gì , tôi sẽ tìm cơ hội để nói rõ ràng với chủ tịch Tào, nếu điều tra Bạch Thị không có vấn đề gì thì chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ bọn họ hợp tác với nhau!”, Chu Trị Bình nói.
Làm sao thư ký không biết đây là lời nói qua loa lấy lệ chứ, ghi nhớ mệnh lệnh nhằm vào Bạch Thị, cúi chào rồi nhanh chóng đi ra làm việc.
Vài ngày trôi qua như thoi đưa, Bạch Thị gà bay chó chạy mấy ngày nay, tất cả nhân viên đều vội vàng sứt đầu mẻ trán, nhưng lại không phải vì kinh doanh thuận lợi, mà ngược lại do Bạch Thị bị chèn ép bằng những thủ đoạn bất chính trên mọi mặt.
Vài hạng mục nhỏ liên tục bị nhà nước cưỡng chế tạm dừng, yêu cầu phải giải thích cặn kẽ rõ ràng.
Bên phía nhà đất thì mấy chung cư bị kiểm tra, không chỉ vấn đề phòng cháy chữa cháy, thậm chí cả nguy cơ an toàn, tai hoạ tiềm ẩn, tất cả đều bị tạm dừng để sửa chữa!
Mà vấn đề bị điều tra này còn có khuy hướng lan rộng ra, một vài cửa hàng cũng bị quấy rối.
Bên trong bộ phận sales, Giang Ngạo Tuyết mang theo gương mặt đầy mệt mỏi trở lại, hai ngày nay, cô ấy và Bạch Phi Nhi chạy đến chân sắp gãy, nhưng các quan chức cấp cao đều tránh hai người như tránh tà.
Thế nên, tuy Bạch Thị cố gắng rất nhiều nhưng hiệu quả lại không cao.
Trong phòng làm việc lúc này, Trần Hạo lại đang ngồi máy vi tính chơi game.
Thấy thế, Giang Ngạo Tuyết càng nhìn càng khó chịu, cô ấy nhìn Trần Hạo, trong đầu bèn nghĩ, anh thân là con rể của nhà họ Bạch, là chồng của chủ tịch Bạch, cứ coi như trong lòng không quan tâm, nhưng dù sao anh vẫn có thể giả vờ căng thẳng, lo âu mà!
Ngược lại, cái tên này hay lắm, trên mặt dửng dưng như không có việc gì.
Nghĩ đến đó, Giang Ngạo Tuyết bực bội ngồi cạnh Trần Hạo bắt đầu than thở: “Tôi nói này, anh để ý một chút được không? Bạch Thị bị người ta nhắm vào như thế chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, anh còn có tâm tư chơi game hả!”
Sau khi anh cười híp mắt tiêu diệt hết mấy con quái nhỏ trên màn hình, qua loa lấy lệ nói một câu: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!”
“Anh…”
Cô ấy không nhịn nổi bèn rút nguồn điện máy vi tính của Trần Hạo: “Tôi nói anh đừng có suốt ngày cứ không tim không phổi như thế nữa, thử nghĩ cách giải quyết được không?”
Anh cười nói: “Nghĩ cách gì đây? Cách đã ở trên đường đến Hải Dương rồi! Nếu thích thì người ấy sẽ xuất hiện ở Hải Dương ngay lập tức!”
Giang Ngạo Tuyết bị lời nói của Trần Hạo làm cho khó hiểu.
Nhưng mà, nụ cười gian xảo của anh lại khiến cho cô ấy nhận thấy kẻ này đã làm điều gì đó rồi.
Giang Ngạo Tuyết nhớ rất rõ, mỗi lần Trần Hạo định làm việc gì đó đều sẽ cười như thế.
Sân bay Hải Dương.
Một hàng xe Audi đang khiêm tốn đỗ, xe không khiến người ta sợ hãi nhưng biển số xe lại khiến họ giật mình, bởi lẽ, tất cả bắt đầu bằng số không, 0000...
Trong xe, mặt Chu Trị Bình đầy uy nghiêm dẫn đầu tiếp đón, ông ta còn luôn luôn soi mói cách ăn mặc của những người còn lại, hiển nhiên rất coi trọng việc Tào Thanh Nguyên đến.
Mười mấy phút sau, nhóm người Tào Thanh nguyên đi ra khỏi sân bay, thấy Chu Trị Bình dẫn người đến đón tiếp ở ven đường, bèn mỉm cười chào hỏi: “Ông Chu, làm phiền ông đến đón, lòng tôi áy náy quá!”
Chu Trị Bình cười bảo: “Sao có thể chứ! Ông Tào là nhà đầu tư của tỉnh Sở chúng tôi, là thần tài của chúng tôi, việc đón tiếp cần phải được phân chia cẩn thận!”
“Ha ha! Lời này của ông Chu hại chết tôi rồi, tôi chỉ là một nhà kinh doanh bình thường, đến tỉnh Sở cũng chỉ để kiếm chút tiền thôi!”
Chu Trị Bình cười lớn: “Lời này của chủ tịch Tào không đúng rồi, trách nhiệm của quan chức chúng tôi là phục vụ cho những người xây dựng kinh tế. Chủ tịch Tào yên tâm đi, ông đầu tư vào tỉnh Sở, tôi không dám đảo bảo một trăm phần trăm là ông sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi có thể cho ông một lối đi nhanh chóng, tránh được những điều luật phiền toái!”