Nhưng mà điều này cũng vừa đúng ý của Trần Hạo.
Anh muốn cho kẻ đang âm thầm nhắm vào Diệc Hiên và Bạch Thị biết, nếu như muốn động vào bọn họ thì phải suy xét cẩn thận khả năng của mình!
Kim Đại Hải hoảng sợ nói: “Các người là ai? Còn có luật pháp hay không? Dám công khai đánh người ngay ngoài đường?”
Lục Hải nói: “Ông chính là cái tên ngu xuẩn cố ý gây sự đó sao?”
Sắc mặt Kim Đại Hải trở nên u ám, vẫn còn già mồm cãi láo: “Gây sự cái gì? Tôi mua phải hàng giả ở Diệc Hiên, đến đây để đòi lại công bằng không được sao?”
“Không được! Muốn đòi công bằng gì đó thì đi nơi khác mà đòi, Diệc Hiên không phải là nơi mà ông có thể đến kêu gào!”
Trịnh Thông hung tợn nói một câu, sau đó đá Kim Đại Hải một phát.
“Các…các người là người của quân đội, vậy mà dám ra tay đánh thường dân? Người đâu…có kẻ bắt nạt người khác…”
Kim Đại Hải cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi xác nhận thân phận của đối phương, ông ta liền la lối om sòm, dù sao nhóm người Trịnh Thông cũng là quan chức trong quân đội, binh lính bắt nạt dân thường, lời này truyền ra ngoài không hề dễ nghe chút nào!
Sau khi quyết định sẽ khóc lóc om sòm, ông ta cảm thấy bản thân thật con mẹ nó thông minh!
Ai ngờ, còn chưa đợi ông ta nói hết lời, Trịnh Thông đã dứt khoát chĩa súng vào đầu ông ta.
“Bắt nạt ông? Tôi bắt nạt ông đấy thì sao nào, ông có ý kiến gì? Cái đồ ngu xuẩn này!”, Trịnh Thông mỉm cười xấu xa nói.
“Các…các người sao có thể làm như vậy…”
Ở bên cạnh, một tên đàn em còn muốn kêu gào, nhưng ngay sau đó đã bị binh lính bên cạnh đập cho một báng súng, máu chảy đầm đìa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, không còn ai dám nhân cơ hội làm loạn nữa.
Trịnh Thông cười lạnh hỏi Kim Đại Hải: “Ông có biết…người đang đứng trước mặt ông là ai không? Ông có biết Diệc Hiên là của người nào không? Chỉ bằng ông mà cũng dám đến đây gây sự?”
“Cậu...Mặc kệ là ai thì cũng không thể làm như vậy! Đây là phạm pháp!”, Kim Đại Hải lớn tiếng nói, hy vọng người bên ngoài có thể nghe thấy và đi báo án.
Nghĩ đến việc bản thân đường đường là nhân vật có máu mặt trong thế giới ngầm Lâm Thành, người người sợ hãi, vậy mà cũng có ngày phải trông chờ vào việc báo án để bảo vệ tính mạng, Kim Đại Hải khóc không ra nước mắt!
“Phạm pháp? Đừng nói là đánh ông, cho dù tôi lập tức giết chết ông cũng không được xem là phạm pháp! Ông biết tôi có đặc quyền gì không? Tôi có thể hành động trước rồi báo cáo sau, được phép giết người!”, sau khi hung tợn nói xong, Trịnh Thông lấy thẻ công tác ra giơ lên trước mặt Kim Đại Hải.
Kim Đại Hải sau khi nhìn thấy hay chữ cơ mật trong phần chức vụ trên thẻ công tác, ông ta lập tức choáng váng.
Chức vụ cơ mật, còn…còn được phép giết người? Đây là cái đám yêu nghiệt gì!
Trịnh Thông không thèm phản ứng với Kim Đại Hải, trực tiếp thảo luận với Lục Hải và Thạch Việt: “Tôi hoài nghi người này là gián điệp! Nên xử lý thế nào?”
Lục Hải cười ha ha, phối hợp diễn trò: “Đúng rồi! Chúng ta đã theo dõi ông ta rất lâu rồi!”
Kim Đại Hải ngay cả tâm tư muốn moi tim ra để chứng minh cũng có: “Tôi chỉ là một người kinh doanh bất động sản bình thường ở Lâm Thành, cái gì mà gián điệp, các người ngậm máu phun người!”
Trịnh Thông nói: “Người kinh doanh bất động sản? Mau đi tra xem, trong nhà ông ta có những ai, có quan chức nào hay không, có người nào bị ông ta ngầm giám sát hay không!”
Thạch Việt nói: “Đâu cần phải điều tra cái gì nữa? Trực tiếp tìm người lắp một cái camera quân dụng trước cửa nhà ông ta, tôi nói ông ta đang cải trang, ai dám nói không phải? Đúng rồi Trịnh Thông, tôi nhớ là tội danh thông đồng với địch bán ước có thể trực tiếp xử bắn ngay tại chỗ!”
Ba người kẻ xướng người họa, nhất thời khiến cho Kim Đại Hải sợ đến mức tiểu ra quần.
“Tha mạng! Tha mạng, tôi là công dân tốt, tôi là công dân tốt!”