“Xin lỗi?”, bà Hình siết chặt tay, cố gắng kiềm chế để không nổi giận, thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ? Diệc Hiên kia lại chỉ là cỏ cây ven đường? Có tư cách gì mà bắt bà ta phải đi xin lỗi?
Nhưng không may là nhược điểm bà ta đã bị Trần Hạo nắm thóp, lúc này không thể không cúi đầu.
Đúng lúc sắc mặt của bà Hình đã trở nên cực kỳ khó coi thì Trần Hạo đi đến bên cạnh nói nhỏ vào tai bà ta: "Nếu không xin lỗi thì cá chết lưới rách! Bà là sứ Thanh Hoa, chúng tôi chỉ là mảnh ngói vụn, ai phải chịu thiệt nhiều hơn, không phải trong lòng bà rõ ràng rồi sao!"
Bà Hình hít sâu một hơi, tức giận nói: "Tôi xin lỗi!"
Nói xong, bà ta nổi giận đùng đùng quay lưng bỏ đi.
Lúc này, ánh mắt những người đang hóng hớt nhìn Trần Hạo đều thay đổi.
Trần Hạo mỉm cười nói: “Mọi người giải tán hết đi! Nên tập trung toàn bộ vào vòng sơ tuyển hơn đấy, ăn dưa xong rồi, đều là hiểu lầm cả thôi. Bà Hình lớn tuổi như vậy, đức cao vọng trọng, sao có thể bao nuôi trai trẻ được? Chuyện này thật vô lý mà! Tuổi này của bà ta cho dù có muốn thì cũng lực bất tòng tâm!”
Phụt! Trần Hạo vừa dứt lời, anh chàng phun nước rất nể mặt phun thêm một lần nữa.
Còn bà Hình thì lảo đảo suýt chút nữa đã ngã chết!
Sau đó, bà ta hung hăng nhìn Trần Hạo, rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Trương ở bên cạnh hỏi: "Bà chủ, bọn họ trêu chọc bà như vậy mà bà vẫn nhẫn nhịn sao?”
Bà Hình lạnh lùng đáp: “Tất nhiên là không rồi, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng! Đi đi, bảo người làm việc này…”
Nói được một nửa, bà Hình thì thầm vào tai Tiểu Trương, sau đó cậu ta vội vã rời đi.
Còn bên này, theo sự sắp xếp trước đó của bà Hình, người của ban tổ chức cũng tìm đến Diệc Hiên rồi lấy đi tác phẩm tham gia.
Bạch Phi Nhi ngồi xuống với Trần Hạo, nói nhỏ vào tai Trần Hạo: “Anh thu âm khi nào vậy?”
Trần Hạo cười lấy điện thoại ra, phát tập tin ghi âm kia.
Bốn chữ "Anh đẹp trai" phát ra, sau đó... làm gì có sau đó nữa!
Bạch Phi Nhi kinh ngạc đến ngây người nhìn Trần Hạo: “Hóa ra anh chỉ ghi âm được có ba chữ này thôi á?”
Trần Hạo nói: "Tất nhiên, anh không phải thần thánh, làm sao anh có thể biết được rằng mình sẽ đụng phải một bà già lớn tuổi như bà Hình. Ba chữ anh đẹp trai này là lúc anh biết người hại Diệc Hiên chính là bà ta, anh đã cố tình dụ cho bà ta nói ra rồi thu âm lại!”
“Là vừa mới thu hả?”, Bạch Phi Nhi cuối cùng cũng hiểu ra.
Trần Hạo cười xấu xa, không trả lời, cô liền biết mình đã đoán đúng.
Sau khi biết được sự thật, Bạch Phi Nhi trợn trắng mắt: “Anh còn biết đào hố nữa sao?”
“Anh chỉ cố gắng vì nhà họ Bạch thôi! Em đã không cảm ơn thì thôi lại còn dám bày ra vẻ mặt ghét bỏ với anh nữa?”, Trần Hạo nói.
Khi hai người đang nói chuyện thì cấp dưới Tiểu Trương của bà Hình đến.
“Thưa anh, chúng tôi đã thêm tên Diệc Hiên vào danh sách sơ tuyển, hy vọng anh có thể giữ lời hứa mà xóa đoạn ghi âm đi!”
Trần Hạo nói: “Đương nhiên, trước giờ tôi vẫn luôn là một người giữ chữ tín mà!”
Nói xong, Trần Hạo lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng xóa đoạn ghi âm đi.
Thấy anh đã xóa đoạn ghi âm rồi, Tiểu Trương mới yên tâm, gật đầu chào Trần Hạo và Bạch Phi Nhi rồi rời đi.
Khi cấp dưới Tiểu Trương của bà Hình rời đi thì cuộc bình chọn trên sân khấu đã bắt đầu.
Người dẫn chương trình nói: “Bây giờ chúng tôi xin mời ban giám khảo lần này!”
Ban giám khảo bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người, tất cả ánh sáng đều tập trung vào một người đàn ông ngoại quốc.
Thấy người lên sân khấu, những người khác liền lập tức bật chế độ chia sẻ.
“Trời ạ! Giải thưởng Thiết kế Trang sức Quốc tế Magic Capital lần này thực sự mời được nhà thiết kế vĩ đại Andrew đến!”