Ông ta có thể có ngày hôm nay, có thể đứng ở trên độ cao này, có thể thành lập một nơi như Hoàng Đình cách ở tỉnh Sở, có thể công khai ngồi lên ngai vàng của hoàng đế thế giới ngầm ở tỉnh Sở, ngoại trừ những người ủng hộ ở sau lưng ông ta ra, một lí do lớn nhất chính là có Bàng Phong!
Cao thủ khiến mọi việc của ông ta đều thuận lợi này, là người bạn kết bái của ông ta, là chiến thần chưa bao giờ thất bại thế mà hôm nay lại bị người ta đánh chết chỉ bằng một quyền?
Chuyện này…
Nhạc Thiên cũng không biết phải hình dung như thế nào.
“Bảo vệ Thiên gia...”
Không biết là ai ở đây hô lên, lại không có người nào dám tới gần Trần Hạo.
Anh mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Nhạc Thiên đang ngã dưới đất.
“Chim khôn biết chọn cây mà đậu? Hoàn toàn chắc chắn? Lão già, sao tôi lại cảm thấy ông đang kể chuyện cười vậy!”
Nụ cười của anh khiến khuôn mặt già của Nhạc Thiên đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Lên…lên đi! Mấy người còn chờ cái gì?”, nửa ngày sau Nhạc Thiên mới phản ứng được, gào lên.
Lúc này vệ sĩ mới lấy lại tinh thần, vừa rồi ở bên ngoài bọn họ còn có thể làm như không nghe thấy được, nhưng Nhạc Thiên không cho phép, bây giờ không nghe thấy thì còn trốn được, nhưng sau đó cũng sẽ bị giết chết thôi.
Dù sao đều là chết! Vậy thì cứ quyết chiến đi!
Vèo vèo! Mấy bóng người nhảy về hướng Trần Hạo, máu tươi bắn tung tóe.
Chỉ trong mấy giây, Trần Hạo đã hoàn thành mong muốn được chết của bọn họ.
Hai thi thể đổ rầm xuống trước mặt Nhạc Thiên, đã không còn đầu, cái cổ bị đứt lăn về phía ông ta, máu tươi điên cuồng phun ra, khiến trên mặt, khắp người ông ta toàn là máu.
Trong chớp nhoáng này, cho dù ông ta đã từng nhìn thấy vô số người chết cũng bị doạ sợ vãi đái.
Bên trong ống quần, một dòng nước màu vàng chảy xuống tí tách.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà một bán bộ tông sư, hai tên tiểu tông sư, vô số vệ sĩ ám kình đỉnh phong đều đã bị tiêu diệt.
Bán bộ tông sư bị đánh thành thịt nhão, rơi xuống phía dưới Hoàng Đình các, những người còn lại đều trở thành cái xác không đầu!
Sao Nhạc Thiên có thể không sợ được chứ?
Trần Hạo hời hợt giải quyết những người còn lại xong mới nở nụ cười lạnh đi đến trước mặt ông ta.
“Lão già, tôi cũng không rộng lượng cho ông ba con đường đâu, tôi chỉ cho ông một con đường, hai sự lựa chọn!”
Nhạc Thiên run lẩy bẩy không dám lên tiếng, ông ta sợ mình nói sai một câu, một giây sau liền sẽ bị Trần Hạo giết chết, cùng những đàn em kia của ông ta, biến thành một bộ xác không đầu.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Tiềm chất của ông rất thích hợp làm chó, đây cũng là con đường mà tôi đưa cho ông, về phần hai sự lựa chọn, hoặc là ông nghe lời làm chó để sống, hoặc là tôi sẽ biến ông thành chó chết! Tôi cho ông mấy ngày để suy nghĩ thật kỹ!”
Nói xong, anh mỉm cười chậm rãi đi đến trước lan can sân thượng có thể nhìn thấy toàn bộ tỉnh của Hoàng Đỉnh các.
Lúc này, vô số đàn em của Thiên gia ở bên ngoài Hoàng Đình các vẫn đang đờ đẫn nhìn Bàng Phong biến thành thịt nhão.