Nghe được giọng điệu ai oán trong điện thoại, Mễ Quả Quả không nhịn được mà cười khanh khách.
“Tiểu Vi, cậu rủ đám người Lâm Lâm đi cùng cậu đi!”
“Đừng nói nữa, nhắc đến tớ lại bực mình! Bọn họ toàn là những người phụ nữ không có tình nghĩa, đều vội vàng đi tìm tình yêu của mình, làm sao còn thời gian mà đi với tớ chứ! Tớ thật đau khổ mà! Quả Quả, hay là cậu xin nghỉ phép đi? Về đây chơi với tớ đi?”, Tiểu Vi buồn chán nói.
Mễ Quả Quả buồn cười nói: “Cậu chịu khó thêm mấy hôm, qua vài ngày nữa tớ sẽ xin nghỉ phép, trở về chơi cùng cậu, cậu xem như vậy có được không?”
“Còn phải chờ nữa…Ông trời ơi, sao ông không giết chết tôi đi? Không giết chết tôi, cũng không gửi đến cho tôi một người đàn ông…cứu mạng…”
Ha ha! Mễ Quả Quả bị cô bạn thân làm cho bật cười, nghe giọng điệu thảm thiết ở đầu dây bên kia, Mễ Quả Quả cười nói: “Cô nhóc chết tiệt, rõ ràng là đang đi dạo phố, vậy mà còn ở đây kêu la nhàm chán với tớ!”
“Tớ đâu có đi dạo phố, tớ đang đi xem náo nhiệt!”
“Xem náo nhiệt?”, Mễ Quả Quả tò mò hỏi.
“Đúng vậy? Cậu biết Diệc Hiên không? Chính là cửa hàng đá quý ấy, không biết là đã đắc tội với ai, lúc này đang bị một đám côn đồ đến gây phiền phức!”
“Diệc Hiên?”, nghe vậy, Mễ Quả Quả sửng sốt, thầm nghĩ, đây không phải là cửa hàng của công ty Bạch Phi Nhi sao?
“Đúng vậy! Tình hình có vẻ rất căng thẳng, người cầm đầu hình như là Kim Đại Hải ông chủ của bất động sản Đại Hải ở Lâm Thành, ông ta có quan hệ với cả giới xã hội đen ở Lâm Thành, có lẽ là Diệc Hiên đắc tội với ông ta, cho nên ông ta mới cố ý dẫn người đến Diệc Hiên!”, Tiểu Vi nói.
“Xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt! Đừng để bản thân bị liên luỵ là được!”, Mễ Quả Quả dặn dò.
“Biết rồi, có người nào thông minh hơn tớ sao? Khẳng định là không có rồi, kỳ nghỉ tiếp theo của cậu, toàn bộ thời gian đều phải dành cho tớ!”
“Được rồi, tớ biết rồi!”, trên trán Mễ Quả Quả xuất hiện mấy vạch đen, cô ấy nhanh chóng ngắt điện thoại, nếu không, Tiểu Vi nhất định sẽ quấn lấy cô ấy nói chuyện thêm một hồi lâu nữa!
Sau khi cúp điện thoại, Mễ Quả Quả có điều suy nghĩ, hiện giờ ở Hải Dương, tập đoàn Bạch Thị giống như mặt trời ban trưa, ai dám tìm nhà họ Bạch để gây phiền phức?
Danh tiếng của Kim Đại Hải cô ấy có nghe qua một chút, ông ta là một nhân vật có máu mặt ở Lâm Thành, ai cũng phải cho ông ta ba phần mặt mũi, tại sao bỗng nhiên người này lại chạy đến Hải Dương gây sự? Lại còn chọn trúng ngay tập đoàn Bạch Thị?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Mễ Quả Quả sau khi nghe điện thoại, Trịnh Thông theo bản năng hỏi thăm tình hình: “Sao vậy Quả Quả? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có chuyện gì thì mau nói ra để anh trai giải quyết cho! Ở nơi khác tôi không dám nói, nhưng ở Hải Dương, mỗi một tấc đất Trịnh Thông tôi đều nắm rõ!”
Mễ Quả Quả không nghĩ nhiều trả lời: “Không phải tôi, mà là huấn luyện viên!”
“Huấn luyện viên?”, Trịnh Thông sửng sốt.
Nghe vậy, tất cả thành viên trong tiểu đội lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả Lục Hải đang mời mọi người đi ăn cơm cũng nhìn về phía bên này, cậu ta đã nghe Trịnh Thông nói, huấn luyện viên mới tới của bọn họ là một nhân vật cực kỳ cường đại, anh ta có thể thoải mái nghiền nát cái tên con ông cháu cha Vương Đĩnh kia chỉ trong nháy mắt, đối với Trần Hạo, Lục Hải ngưỡng mộ đã lâu.
Mễ Quả Quả thuận miệng giải thích: “Chuyện kinh doanh của vợ huấn luyện viên bị người ta cản trở!”
“Con mẹ nó! Người nào mà không biết điều như vậy? Ngay cả vợ của thầy mà cũng dám gây phiền phức? Muốn chết hả?”, Trịnh Thông vừa nghe xong đã đằng đằng sát khí hét lên.
Thạch Việt cũng lạnh lùng nói: “Mẹ nó, Trịnh Thông, chúng ta đi xem một chút, thuận tiện đập cho tên kia một trận!”
Trịnh Thông cười ha ha nói: “Đánh một trận thôi là chưa đủ, tên khốn này dám gây chuyện với vợ thầy, chúng ta phải làm lớn chuyện này!”
Nói xong, Trịnh Thông thì thầm bên tai Lục Hải điều gì đó, sau đó Lục Hải liền đứng dậy gọi một cuộc điện thoại.
Mễ Quả Quả nhìn thấy toàn bộ quá trình, trong lòng có chút mơ hồ, cô ấy thầm nghĩ, Diệc Hiên gặp chuyện không may, nhất định là Trần Hạo có thể tự mình giải quyết, ngay khi cô ấy đang muốn nhắc nhở thì Lục Hải đã cầm điện thoại quay trở lại khoe khoang: “Hai phút nữa sẽ có người đến!”