"Cái khác em có thể học chị ấy nhưng cái này thì không thể được, đời người ngắn lắm, không hưởng thụ sớm thì sẽ chóng già..."
Trần Hạo che mặt, bất lực muốn khóc. Cái lý lẽ xiêu vẹo gì đây trời?
Tống Ninh Mông lại nói tiếp: "Điều tuyệt đối không được học ở chị ấy nhất là biết mà giả vờ không biết, có một người đàn ông xuất sắc như anh ở bên mà chị ấy còn giả vờ dè dặt, nếu là em thì em đã biến anh thành người đàn ông của em rồi!"
"..."
Nghe thấy lời này, Trần Hạo cực kỳ đau đầu.
Cô bé này đúng là cái gì cũng nói được!
Hai người lần lượt tiến vào câu lạc bộ.
Nơi này nói cho dễ nghe thì là nơi dành cho những người thích chơi trò chơi mạo hiểm, khó nghe thì là địa điểm tụ họp của những cậu ấm cô chiêu có tiền nhiều thế.
Thanh thiếu niên bình thường ai cũng bận rộn nhiều việc, làm gì có thời gian để đi chơi.
Trần Hạo nhận ra ngay điều này ngay khi thấy một rừng xe hơi sang trọng trong bãi đậu xe.
Những người này nói là thích tụ họp chơi đùa cùng nhau, trên thực tế, câu lạc bộ này không khác gì so với mấy nơi như quán bar, hội đấu giá cả. Đều là công cụ để những người có tiền giao tiếp với nhau.
Trong lúc Trần Hạo suy nghĩ linh tinh thì Tống Ninh Mông vẫn giới thiệu về câu lạc bộ cho anh nghe.
Chỉ những ai là hội viên của câu lạc bộ mới có thể đến đây.
Trong câu lạc bộ có rất nhiều trò chơi mạo hiểm hấp dẫn, chẳng hạn như leo vách đá bằng tay không, đua xe hơi, đua xe đạp địa hình.
Câu lạc bộ chiếm diện tích rất rộng lớn, hầu như mỗi một trò chơi đều có một sân chơi riêng.
Tống Ninh Mông háo hức thân mật kéo Trần Hạo vào trong đại sảnh của câu lạc bộ. Nơi đây tụ tập rất nhiều cô gái có độ tuổi xấp xỉ cô bé, ai cũng có bạn trai ở bên cạnh. Thấy cô bé tới, vài người tiến lên chào hỏi.
Sau cùng, một cô gái ăn mặc hở hang thân thiết kéo một người đẹp trai đến.
"Tống Ninh Mông, đây là ai thế? Đừng nói với tôi là bạn trai cậu đấy nhé? Nếu đúng là vậy thì khẩu vị của cậu đúng là đặc biệt thật!", cô gái kia trào phúng nhìn Trần Hạo.
Tống Ninh Mông cười híp mắt nói: "Tiết Tuệ, lâu rồi không gặp, cậu thông minh hơn rồi! Không ngờ vừa nhìn đã nhận ra, giỏi quá!"
"Tôi vốn đã rất thông... Tống Ninh Mông, con khốn này, dám mắng tôi ngu à?", Tiết Tuệ đắc chí được mấy giây thì chợt nhận ra ẩn ý trong câu nói của cô bé.
"Chậc chậc, Tiết Tuệ, cậu lại phát hiện rồi, tôi bất ngờ lắm đấy!", Tống Ninh Mông đùa cợt.
"Cậu...", sắc mặt Tiết Tuệ âm trầm đi trông thấy, nhưng cô ta nhịn xuống: "Hừ! Anh ta là bạn trai của cậu thật đấy sao? Tôi thấy vơ đại một người trên đường còn được hơn đấy, ông anh này nhìn ghê quá!"
Tống Ninh Mông tỏ ra không quan tâm: "Anh Hạo của tôi có gu thẩm mỹ thế nào, loại con gái nông cạn như cậu cũng hiểu được sao?"
"..."
Tiết Tuệ tức gần chết.
Người con trai cô ta dẫn tới mỉm cười chìa tay về phía Trần Hạo: "Chào anh! Tôi là Hàn Sinh, rất hân hạnh được biết anh!"
"Trần Hạo!"
Vừa đáp lại, anh vừa đánh giá Hàn Sinh.
Chỉ dùng hai chữ đẹp trai thì không đủ để miêu tả hết vẻ đẹp của người đàn ông này. Cơ thể Hàn Sinh cao lớn, cân xứng, áo sơ mi như cố ý mặc nhỏ đi một size để thể hiện ra dáng người đầy quyến rũ dưới bề ngoài thư sinh của mình.
Quả là một anh chàng đẹp trai ngời ngời!
Trần Hạo vừa nhìn đã biết thể trạng và dáng người của Hàn Sinh này đều hết sức ưu tú.
Hàn Sinh mỉm cười: "Thì ra là anh Trần, xin hỏi hiện giờ anh đang làm gì thế?"