"Nếu mấy người đều đến cả, thì hãy nói rõ ràng đi! Mấy người có nói không?"
Triệu Minh, Lục Bách Vạn nhìn nhau, đâu còn không biết chuyện này đã không thể cứu nổi nữa? Chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.
Mà đám đàn em đi theo Lục Bách Vạn trước đó còn hống hách ngang ngược, lúc này ai nấy cũng đều ngoan ngoãn xếp hàng ra khỏi đại sảnh dưới sự áp giải của bảo vệ.
Ai dám không nghe lời? Không nhìn thấy kết cục đám đàn em của Triệu Minh sao?
Rất nhanh, Trần Hạo đã dân Triệu Minh, Lục Bách Vạn đến phòng họp.
Trong phòng, Lưu Gia Ấn, Lưu Phong đều có sắc mặt khó coi, các trưởng bộ phận, các cổ đông ở xung quanh thì xì xào bàn tán, đều đang đợi Trần Hạo
trở về.
"Anh Lưu, ông Lưu, đã được mười phút rồi mà còn chưa thấy tiền đâu! Không phải là mấy người muốn quỵt nợ chứ?”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Đám người ở đây nhìn thấy Trần Hạo trở về, lập tức yên tĩnh lại.
Lưu Gia Ấn cố chấp nói: "Đừng tưởng rằng anh có được những thứ này là có thế uy hiếp chúng tôi, chưa biết ai thắng ai thua đâu!"
Trần Hạo cười nói: "Xem ra anh Lưu rất có lòng tin nhỉ! Hai
người vào đi!"
Anh vừa dứt lời, Lục Bách Vạn và Triệu Minh liền ngoan ngoãn đi vào.
Đám người thấy Trần Hạo dẫn hai người xa lạ đến liền xì xào bàn tán, đều đang hỏi nhau hai người đó là ai.
Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết liếc nhau, rất tò mò không biết Trần Hạo lại giở trò gì, đồng thời cũng muốn biết hai người này là ai.
Trần Hạo nói: "Tôi giới thiệu cho mọi người, đây chính là Lục Bách Vạn - kẻ cho vay nặng lãi
nổi tiếng ở Hải Dương chúng tòi! Một người trong số những người đến đòi nợ dưới tầng, mà người này..."
Nói đến đây, Trần Hạo dừng một chút, nhìn về phía Triệu Minh: "Đúng rồi, anh tên gì?"
Triệu Minh sa sầm mặt lại, rõ ràng hắn ta hống hách đến đòi nợ, bình thường là người có thể đi nghênh ngang ở thế giới ngầm, bây giờ lại bị làm nhục, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời. Ai mà chưa từng trải qua loại phiền muộn này sẽ rất khó hiếu!
"Tôi...Tôi tên là Triệu Minh!"
Vừa nói xong, không ít cổ đông xung quanh đều thay đối sắc mặt.