Hà Chí Chương vô cùng hả hê, ông ta có thể lôi kéo nhà họ Du, hay làm tốt mọi chuyện, lấy được lời khen ngợi của người đàn bà yêu nghiệt kia, cơ hội quật khởi của nhà họ Hà nằm trong lòng bàn tay rồi!
Nhưng ông ta biết rõ rằng nhà họ Du có ngày hôm nay là dựa hết người đàn bà yêu nghiệt đó.
Ở Hải Dương ngày nay, tình thế của nhà họ Hà đang ngày càng lụn bại.
Còn Bạch Thị thì như ánh mặt trời ban trưa, nếu không phải họ bị nhà họ Du ra tay áp chế thì e rằng chẳng bao lâu nữa, Bạch Thị sẽ vượt mặt nhà họ Hà.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, trong mắt Hà Chí Chương thoáng qua một tia đắc ý, ông trời đã cho nhà họ Hà bọn họ một cơ hội cực lớn rồi.
“Hừ! Bạch Chấn Thiên, không phải do ông chọn người thừa kế không ổn mà là do vận số của nhà họ Bạch ông đen thôi!”
Ngay khi Hà Chí Chương đang cực kỳ đắc chí, thì rầm, cửa phòng làm việc của ông ta bị người ta đá văng.
Thư ký hốt hoảng, bối rối đuổi theo người đá ở cửa phòng.
“Thưa anh, anh không thể xông vào… thưa anh…”
Hà Chí Chương liếc mắt nhìn qua, ông ta chỉ thấy Trần Hạo đang cười tủm tỉm, thong dong đi vào.
Hà Chí Chương lập tức nổi cơn tam bành, trong đầu ông ta nghĩ thằng oắt này đúng là coi trời bằng vung mà!
Trần Hạo ngó lơ sự ngăn cản của thư ký, nghênh ngang bước vào, rồi ngồi đối diện với Hà Chí Chương, trên mặt anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Ông Hà, chúng ta trò chuyện tí nhé, được chứ?”
Thư ký rất sốt ruột, lúc này vệ sĩ công ty đã nghe thấy tiếng động vang dội này và đi đến trước cửa phòng làm việc, trông như chỉ cần Hà Chí Chương ra lệnh thì họ có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Hà Chí Chương tươi cười, nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu cho những người khác lui xuống trước, ông ta không cho là Trần Hạo dám làm chuyện gì ở Hà Thị của mình.
Sau khi mọi người rời khỏi, Hà Chí Chương cười cười cầm gói thuốc lá từ trên bàn làm việc lên, rút ra đốt cho mình một điếu, cũng không hỏi Trần Hạo có muốn hút một điếu hay không, ông ta tự rút tự hút, hiển nhiên là không thèm để ý đến Trần Hạo.
“Cậu Trần một thân một mình đến gặp tôi không phải là hành động sáng suốt đâu!”
Trần Hạo cười nói: “Có sáng suốt hay không không quan trọng, tôi chỉ để ý đến kết quả thôi!”
“Ái chà chà! Có vẻ như cậu Trần rất tự tin nhỉ, bây giờ không có ai ở đây, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, nhưng mà, tôi bận rộn lắm!”, nói đến đây, Hà Chí Chương nhìn đồ hồ đeo tay của mình một lát rồi nói tiếp: “Cậu chỉ có mười phút để trình bày!”
Trần Hạo thờ ơ nói: “Mười phút quá nhiều, chỉ cần năm phút là đủ, tôi đến đây để đòi nợ!”
Hà Chí Chương nghe Trần Hạo nói thế thì hơi bất ngờ, sau đó ông ta ngửa đầu cười ha hả, khinh bỉ nói: “Cậu Trần thật biết nói giỡn, cậu muốn tôi sai người ném cậu ra đường à? Đòi nợ hả? Đầu óc cậu có vấn đề vẫn chưa trị xong hả?”
Trần Hạo cười tủm tỉm, không hề tức giận: “Ông Hà là người thông minh, rượu mời với rượu phạt, ông biết phải chọn cái gì chứ?”
Hà Chí Chương cười, ông ta nghĩ e là Trần Hạo đã biết chuyện của Diệc Hiên có liên quan đến nhà họ Hà, nhưng mà, ông ta đã chuẩn bị lời giải thích từ trước rồi, không thể nào có chuyện lật thuyền trong mương được.
“Cậu Trần đây đang uy hiếp tôi sao?”
“Ông Hà, nói vậy là ông chọn rượu phạt à?”
Trong khi hai người một người hỏi người kia trả lời thì Hà Chí Chương cười như điên, hình như còn sắp chảy cả nước mắt.
“Cậu Trần này, tôi thấy cậu không nên đi ở rể mà đi làm diễn viên hài kịch thì hơn, nói không chừng có thể kiếm được nhiều tiền hơn đấy!”
Trần Hạo cười tít mắt: “Thật đáng tiếc…”
“Tiếc cái gì?”, Hà Chí Chương khinh thường hỏi.