Thấy nắm đấm sắp dán lên hốc mắt của Trần Hạo, Mạc Tiểu
Nhiễm cười thầm trong lòng, cho anh nói bậy, đánh chết anh!
Ai ngờ, lúc nắm đấm chỉ cách khuôn mặt của Trần Hạo có một chút, anh bỗng nhiên né sang bên.
Sau đó nắm đấm của Mạc Tiếu Nhiễm xẹt qua mặt anh.
Mạc Tiểu Nhiễm trợn tròn mắt!
Chiêu này vốn là muốn đánh ngã Trần Hạo, sau đó nhào lên đánh cho tên này một trận!
Cho nên, Mạc Tiểu Nhiễm đã dùng toàn bộ sức mạnh đế ra quyền, hoàn toàn không hề nương tay.
Trần Hạo vừa tránh ra, nắm đấm của Mạc Tiểu Nhiễm không chỉ thất bại, lúc này tình trạng cũng biến thành "sà vào lòng” quỷ dị!
Bây giờ Mạc Tiểu Nhiễm muốn thu tay về đã không kịp nữa rồi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nắm lấy eo nữ cảnh sát kia, bàn tay không biết vô tình hay là cố ý mà đặt trên một bộ phận tròn mềm ở phía sau.
"Khốn nan..."
Mạc Tiểu Nhiễm không nén được giận dữ, trong nháy mắt bị Trần Hạo ôm lấy, cô ta không thể thoát ra được, tức giận nâng đầu gối, mục tiêu thẳng đến chỗ trí mạng của Trần Hạo.
Trần Hạo hơi dịch dưới chân, đầu gối của Mạc Tiểu Nhiễm lướt qua bên chân anh, sau đó tư thế của hai người liền không thể miêu tả.
"Cô Mạc, tôi là người đã có vợ, cho dù cô có muốn sà vào lòng tôi, tôi cũng sẽ không nghe theo đâu!", Trần Hạo làm ra vẻ "tức giận hùng hồn"!
Mạc Tiểu Nhiễm tức điên lên, thuận thế huých khuỷu tay ra.
Kết quả, lần này còn thảm hại hơn, vai của Trần Hạo cũng hướng về phía trước, hai người dán chặt với nhau.
Mạc Tiểu Nhiễm nhìn Trần Hạo ở khoảng cách gần cười tủm tỉm thì vô cùng tức giận.
"Anh thả tôi ra!", Mạc Tiểu Nhiễm cả giận nói.
Lúc này Ngô Thành tức đen mặt, mới phản ứng lại.
"Mạc Tiểu Nhiễm!! Cô còn có chút quy củ nào không, buông tay ra..."
Mạc Tiểu Nhiễm muốn khóc cho Ngô Thành xem, nghĩ thầm, cô ta là bên bị động bị đánh, người nên buông ra là Trần Hạo chứ?
Trần Hạo làm ra vẻ ngượng ngùng: "Cô Mạc, tôi buông tay, nhưng cô đừng nhiệt tình như vậy nữa, tôi không chịu được, trước mặt mọi người không thể làm thế!"
Mạc Tiểu Nhiễm cạn lời.
Lúc này Trần Hạo mới buông Mạc Tiếu Nhiễm ra.
Mạc Tiểu Nhiễm tức giận không nhẹ, nhưng cô ta cũng đã phát hiện ra trong lúc hai người vừa đánh nhau, mình không phải là đối thủ của Trần Hạo.
Mặc dù giận điên, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua!
Trần Hạo nói: "ông Ngô, tôi là công dân tốt, sỏ cảnh sát của ông nhiệt tình chiêu đãi như vậy, tôi xấu hổ lắm! Tôi cho rằng vẫn nên điều tra rõ mọi chuyện, chấm dứt hậu hoạn tốt! Nếu không lần sau... tôi cũng không dám tưởng tượng..."
Nói đến đây, Trần Hạo hơi sợ sệt nhìn Mạc Tiểu Nhiễm khiến cô ta chỉ muốn hộc máu.
Ngô Thành cũng tức đen mặt, chuyện này làm ầm lên khiến ông ta mất hết mặt mũi.
"Cậu Trần, là chúng tôi không đúng!", Ngô Thành vội vàng nói xin lỗi.
"Tôi vẫn nên chứng minh trong sạch thì hơn, nếu không nữ cảnh sát xinh đẹp nhiệt tình này chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi!"
Nói rồi, Trần Hạo gọi điện thoại, ấn loa ngoài, sau khi kết
nối, rất nhanh bên trong đã truyền đến giọng nói của Mễ Giang Hàn.
"Cậu Trần?", Mễ Giang Hàn nhận điện thoại, lộ ra vẻ mừng rỡ.
"A... bây giờ tôi đang bị một nữ cảnh sát xinh đẹp nào đó đưa đến sở cảnh sát, cô ta nhất định phải bắt tôi chứng minh hôm đó đi ăn khuya với ông!", Trần Hạo nói.