Nghe Trần Hạo nói vậy, Hàn Sinh không do dự đồng ý.
"Được!"
"Anh yêu, dựa vào đâu mà lại nghe lời anh ta chứ?", Tiết Tuệ căm phẫn hét lên.
"Em không tin anh sao? Anh sẽ không thua!", Hàn Sinh tự tin đảm bảo.
Tiết Tuệ còn muốn nói gì nhưng lại không thốt nên lời, nếu phản đối thì chẳng phải sẽ làm anh ta bẽ mặt sao?
Cô ta phải mất công lắm mới vớ được một người như Hàn Sinh mà.
Nhưng lỡ anh ta lại thua...
Tiết Tuệ không dám nghĩ nữa.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên câu lạc bộ, chẳng mấy chốc đám người đã đi tới sân chơi leo vách đá bằng tay không.
Khác với đua xe đạp địa hình, sân chơi leo vách đá bằng tay không được xây trong câu lạc bộ. Vì môn thể thao này không phổ biến trong nước, mức độ nguy hiểm cũng rất lớn nên những người muốn chơi đều cực kỳ chú trọng sự an toàn.
Vì vậy, trò chơi leo vách đá bằng tay không trong câu lạc bộ chỉ là dựng một ngọn núi giả trong sân, cao tầm bốn mươi mét, phía trên núi mô phỏng theo ngoài đời.
Đường thi đấu ở hai bên núi giả, người tham gia thi đấu không ai thấy ai.
Ưu điểm lớn nhất của loại thiết kế này là giúp cho hai đối thủ không bị ảnh hưởng bởi đối phương, cũng sẽ không xuất hiện trường hợp vì thấy khoảng cách quá lớn nên bỏ cuộc, trận thi đấu sẽ đặc sắc hơn.
Hai người lần lượt chọn bên xuất phát dưới sự giúp đỡ của nhân viên.
Bây giờ là thời gian chuẩn bị cho thi đấu.
"Lần này cậu Hàn nhất định sẽ thắng cho mà xem! Dù sao cũng là quán quân thế giới mà!"
"Chưa chắc đâu, cảnh tượng thằng nhóc kia lái xe bay lên vẫn chưa biến mất khỏi đầu tôi nữa là! Anh ta cũng tài giỏi lắm đấy!"
Những cậu ấm cô chiêu xì xào bàn tán, rõ ràng sự tin tưởng đối với Hàn Sinh đã không còn lớn như lúc đầu.
"Anh Hạo cố lên!", ở đây chỉ có Tống Ninh Mông đang cố gắng hết sức để cổ vũ cho Trần Hạo.
Sau khi trọng tài phát tín hiệu, trận đấu bắt đầu.
"Trời đất ơi... Nhanh quá!"
"Ôi..."
"Người này là người hay ma vậy?"
Cuộc tranh tài vừa mới bắt đầu thì đám người đứng xem kêu lên, ai cũng trợn mắt há hốc mồm.
Vào lúc này, Hàn Sinh không nhìn thấy Trần Hạo ở đường đua đối diện ra sao, lại còn đưa lưng về phía những người kia.
Nên anh ta nghiễm nhiên cho rằng đám đông reo hò là vì mình.
Ai cũng biết trong năm môn thể thao mạo hiểm phối hợp, Hàn Sinh thạo nhất là trò leo vách đá bằng tay không, thường xuyên giành được giải nhất trong các cuộc thi cá nhân nên rất tự tin về mình, cho rằng bản thân nhất định sẽ vớt vát lại thể diện bằng môn thể thao này.
Vừa rồi ở phía dưới, Hàn Sinh đã tính toán đường đi nên lúc này không ngừng bò trên vách núi như một con thằn lằn, liên tục leo một đường. Thấy đích đến, lòng anh ta cực kỳ tự hào và phấn khởi, một hơi leo lên thật nhanh. Đỉnh núi đang ở trước mắt, Hàn Sinh đã vượt qua một khối đá nhô ra, mắt thấy đã sắp chạm đỉnh núi.
Nhưng Hàn Sinh đột nhiên ngửi thấy có mùi thuốc lá.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ phía dưới có người hút thuốc, mùi bay lên đây luôn à?
Trong đầu thoáng qua một vài suy nghĩ, Hàn Sinh lại tập trung leo núi, không suy nghĩ linh tinh nữa, tiếp tục tăng tốc độ. Rốt cuộc chỉ còn cách đỉnh núi hai mét.
Song, vào lúc này, người anh ta cứng còng.
Ở đích đến, kẻ thối tha đang ngồi xổm hút thuốc kia không phải Trần Hạo thì là ai?
Khói thuốc lá đã khá đậm, chứng minh cái tên này đi lên lâu lắm rồi!
Trần Hạo cười híp mắt vứt tàn thuốc xuống chân, giẫm nghiền, đứng trên cao mà nhìn xuống Hàn Sinh: "Chậm thế? Anh đoạt được cúp quán quân thế giới kiểu gì vậy, tôi chờ anh cả buổi rồi!"
"Chờ tôi cả buổi rồi?", ánh mắt Hàn Sinh chững lại, suýt thì hộc máu, thất thần nên tay bên dưới bị trượt.
"A..."