Chu Tiểu Nhược hiểu trình độ đáng nể của Trần Hạo trong lĩnh vực tranh sơn dầu, vừa nói xong, cô ấy nóng lòng rút điện thoại di động ra, mở album ảnh cho Trần Hạo xem những vật trưng bày cô chụp được.
Trần Hạo nhìn sơ qua, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào bức hình tự sướng Chu Tiểu Nhược chụp.
“Anh…anh nhìn gì…”, khi thấy Trần Hạo đang chăm chú nhìn tấm ảnh của mình, mặt cô ấy đỏ bừng.
“Nhã nhặn thanh lịch như hoa trôi trên mặt nước, như cành liễu rủ đong đưa trước gió! Thật xinh đẹp!”
Chu Tiểu Nhược nghe Trần Hạo nhận xét như vậy, lúc này, cô ấy đỏ rần từ mặt cho đến cổ.
Còn về Từ Tử Hàm, gã tức sôi gan.
Chu Tiểu Nhược nói: “Tôi cho anh xem tranh vẽ chứ không phải cho anh nhìn mấy tấm khác đâu!”
Nói xong, cô ấy thẹn thùng cất điện thoại di động vào.
Từ Tử Hàm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hừ! Anh Trần, tôi mong rằng món đồ quyên góp đấu giá hôm nay của nhà họ Bạch sẽ không mất mặt lắm!”
Gã nói xong rồi chậm rãi rời khỏi.
Sau khi gã đi, Chu Tiểu Nhược nói: “Kẻ này thật đáng ghét, đồ đạo đức giả! Đáng đời bị anh chọc tức!”
Chu Tiểu Nhược tự cho hành động và lời nói lúc nãy của Trần Hạo là để cố tình chọc tức Từ Tử Hàm.
Nhưng cô ấy không ngờ Trần Hạo cười nói: “Câu nói lúc nãy của tôi không phải để chọc tức anh ta đâu, hình đẹp thật mà!”
Chu Tiểu Nhược nghe Trần Hạo thật lòng khen mình xinh đẹp, cô ấy càng xấu hổ hơn.
Không bao lâu sau, một đợt đấu giá từ thiện đã xong, người tham dự lấy ra món đồ đấu giá đều tệ nhất là có giá trị hàng chục ngàn.
Từ Tử Hàm lại càng quá đáng hơn, gã lấy một bình sứ thanh hoa cực kỳ tinh xảo, chiếm được sự hào hứng của khách mời, sau một đợt cạnh tranh, đã chốt giá năm mươi triệu, trích 10% để quyên góp chính là năm triệu, hiện nó đang có giá trị lớn nhất.
Khi người dẫn chương trình công bố thông tin này, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, dành tặng cho Từ Tử Hàm một tràng vỗ tay vang dội.
Gã mỉm cười nói với khách mời: “Bình sứ thanh hoa này, hồi ấy, nhà họ Từ chỉ tốn hai mươi triệu để mua nó, nhà họ Từ trước giờ đều yêu thích làm việc thiện, nên khi đến đây tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ trích ba mươi triệu trong năm mươi triệu này để quyên góp!”
Wow! Nghe thế, mọi người ngạc nhiên, tặc lưỡi hít hà, nước cờ lần này nhà họ Từ khiến tất cả khiếp sợ.
Động tí là quyên góp ba mươi triệu ư! Hơn một năm qua, đây chính là đợt quyên góp lớn nhất trong chuỗi hoạt động từ thiện này.
Người dẫn chương trình cũng rất xúc động: “Cảm ơn tấm lòng nhân hậu của cậu Từ, tôi thay mặt người nhận ân huệ này trong tương lai cảm ơn anh!”
Từ Tử Hàm tươi cười rạng rỡ, nhàn nhạt nói: “Không có gì!”
Từ Tử Hàm nói xong, quay đầu nhìn Trần Hạo, cười tủm tỉm hỏi: “Không biết anh Trần thay mặt nhà họ Bạch mang gì đến để đấu giá vậy? Tôi rất hy vọng về nó đấy!”
Gã dứt lời, im lặng đứng chờ câu trả lời của anh, rõ ràng không cho anh cơ hội giả vờ khiêm tốn.
Mà nhân viên phụ trách thu nhận đồ đấu giá cũng “phối hợp” bưng mâm lên.
“Anh Trần, món đồ đấu giá của anh là…”
Trần Hạo tươi cười, đặt khối ngọc Bạch Phi Nhi chuẩn bị cho mình vào trong khay.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào khối ngọc trong chốc lát, cả hội trường lặng thinh tựa như thời gian ngưng đọng và rồi bùng nổ.
Bọn họ nhào vào trắng trợn giễu cợt nhà họ Bạch và Trần Hạo.
“Định làm gì thế? Đây là buổi đấu giá từ thiện, lấy khối ngọc rẻ tiền ra là có ý gì? Cục đá kia cùng lắm là hai triệu, trích 10% là hai trăm ngàn! Lấy hai trăm ngàn quyên từ thiện, không sợ mất mặt à?”