Thạch Việt cười lớn nói: “Cậu không có cơ hội!”
“Nói đi! Con mẹ cậu!”, Trịnh Thông thúc giục.
“Sau khi Bá Đồ ra tay với người này, Tần Phong, một trong những người cực mạnh của Bá Đồ tỉnh Sở cũng bị đánh đến mức không thể nào phản kháng, nghe nói tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai chiêu…”
“Cái gì…”
Nghe được tin tức này, mọi người kinh ngạc không thôi.
Đánh bại Lôi Thiên Tuyệt, lại còn khiến cho Tần Phong không thể phản kháng? Đây là loại yêu nghiệt như thế nào?
Trịnh Thông nghe xong, phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, nhưng sau đó lại có chút ủ rũ: “Thật là, rõ ràng là Hải Dương có một yêu nghiệt như thế, vì sao bọn họ không tìm người này đến làm huấn luyện viên cho chúng ta?”
Thạch Việt liếc mắt xem thường cậu ta, sau đó ngửa mặt lên trời nói: “Người có thể thoải mái ngược đãi một tiểu tông sư thì cậu nghĩ anh ta còn hiếm lạ thứ gì? Cậu định lấy cái gì để mời được người ta đến?”
Nói đến đây, không chỉ có Trịnh Thông, những thành viên khác của tiểu đội ở xung quanh cũng cảm thấy ủ rũ.
“Rõ ràng là một người cường đại, vậy mà chúng ta lại chẳng thể gặp được để mở rộng tầm mắt, nghe nói người đảm nhận chức vụ huấn luyện viên của chúng ta lần này là một người trẻ tuổi, ngay cả lý lịch trong quân đội cũng không có, điều này quả thật là đang khinh thường chúng ta!”, Trịnh Thông nói.
Thạch Việt sửng sốt hỏi: “Sao cậu biết được là bọn họ mời ai tới?”
Trịnh Thông nói tiếp: “Còn không phải là tại tên ngốc Vương Đĩnh kia sao, ban đầu hắn ta muốn thu phục chúng ta để giành thành tích, làm đẹp lý lịch của mình một chút, ai ngờ, Diêm Diệu Dương lại bị chúng ta doạ sợ đến mức tiểu ra quần, tôi nghĩ, hắn ta cố ý nói cho tôi biết điều này, tám mươi phần trăm là muốn mượn dao giết người!”
Thạch Việt cười nói: “Nếu như huấn luyện viên họ Trần này không có năng lực thì cũng chẳng cần anh ta phải mượn dao, không có năng lực tất nhiên là phải bị dạy dỗ!”
Những người xung quanh nghe vậy cũng gật đầu tán thành.
Mà giờ phút này, ở trong một góc, có một người vẫn đang tiếp tục luyện tập, sau khi thực hiện xong bài huấn luyện trụ cột, cô ấy lấy khăn mặt lau mồ hôi, cô ấy là người phụ nữ duy nhất trong tiểu đội, đồng thời cũng là một người vô cùng xinh đẹp.
“Người đẹp Quả Quả, cô cố gắng luyện tập như vậy làm gì? Ở trong cùng một đội với các anh trai đây, chúng tôi đảm bảo sẽ mang cô đi đánh đâu thắng đó!”, Trịnh Thông cười tủm tỉm, lấy lòng nói.
Người đẹp đang lau mồ hôi ở một góc không nhịn được mà trừng mắt với Trịnh Thông, vẻ mặt lạnh lùng, người đó vậy mà lại là Mễ Quả Quả đã lâu không xuất hiện.
Thạch Việt cười ha ha nói: “Trịnh Thông, chắc hẳn là cậu đang cảm thấy xấu hổ lắm phải không? Người đẹp Quả Quả của tiểu đội chúng ta sao có thể vì mấy lời nói ba hoa của cậu mà rung động được, nếu muốn thể hiện tình yêu thì cũng nên dùng hành động thực tế để chứng minh, mỗi chuyện này thôi mà cậu cũng không hiểu được, xứng đáng bị xấu mặt!”
Mọi người lập tức cười lớn, Trịnh Thông không chút đỏ mặt nói: “Hoa hồng có gai, tôi thích!”
Đúng lúc này, cánh cửa sân huấn luyện được mở ra, Phòng Nghĩa Dung dẫn theo Trần Hạo tiến vào, giới thiệu với mọi người Trần Hạo sẽ là huấn luyện viên mới, trường học hy vọng các thành viên trong tiểu đội sẽ phục tùng mệnh lệnh của huấn luyện viên, tiếp theo đó còn nói một đống những lời sáo rỗng cứng ngắc.
Lúc này, ở trong một góc, Mễ Quả Quả đã sửng sốt đến mức ngây người, cô ấy đã nghe người ta nói, huấn luyện viên mới đến họ Trần, hơn nữa còn là một người cực kỳ trẻ tuổi, nhưng cô ấy chưa hề nghĩ tới vị huấn luyện viên này chính là Trần Hạo.
Thời điểm Phòng Nghĩa Dung nói chuyện, những người khác không vò đầu bứt tai thì cũng đứng ngoáy mũi, không ai thèm để ý đến lời nói của ông ta.