Trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt, ông lão hơi gật đầu với những người tự nhận là chuyên gia ở hàng ghế đầu vỗ tay cho ông ta, khí độ rất cao.
Đó chính là Phương Minh, ngôi sao sáng trong ngành y dược mà Tiêu Nhất Phi đã nói.
Rất nhiều người bước tới chào hỏi, vô cùng cung kính.
"Giáo sư Phương, ông cũng tới tham gia buổi tọa đàm hôm nay à?"
"Giáo sư Phương, ông có thể hướng dẫn giúp tôi làm luận văn lần trước được không?"
"Giáo sư Phương, đây là học trò của tôi, tiến sĩ dược học, rất có năng lực, ông xem trong phòng thí nghiệm của ông còn cần người không?"
Phương Minh vừa mới xuất hiện, đột nhiên hiện trường biến thành một buổi biểu diễn tâng bốc quy mô lớn!
Phương Minh chỉ mỉm cười nhẹ trong suốt quá trình, không đáp lại những lời bắt chuyện và yêu cầu của nhiều người mà hầu hết chỉ gật đầu, giống như cách cư xử của siêu sao khi gặp fan hâm mộ.
Tiêu Nhất Phi nhìn thấy ông ta thì định đứng dậy đi chào hỏi, nhưng khi nhìn rõ người ở bên cạnh Phương Minh, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.
Lúc này, người đứng bên cạnh Phương Minh chính là Hồng Bình, người đã từng đến Cửu Khúc để lừa đảo tống tiền về phương thuốc của dược phẩm Sâm Kỳ.
Nhìn thấy Tiêu Nhất Phi, Hồng Bình lập tức nở nụ cười của người chiến thắng.
Anh ta cùng Phương Minh đi chào hỏi những người khác, rồi dẫn ông ta đến ngồi bên cạnh Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi như để ra oai.
“Giáo sư Phương, ông lựa chọn hợp tác với Sâm Kỳ của chúng tôi là rất sáng suốt, so với việc hợp tác cùng những công ty nhỏ lộn xộn ở trong nước kia thì đáng tin hơn nhiều!”, Hồng Bình cố ý nói những lời khó nghe này ở bên cạnh Tiêu Nhất Phi.
Phương Minh cười nhạt: "Đương nhiên, công ty Sâm Kỳ nổi tiếng thế giới. Muốn hợp tác thì tôi nhất định phải chọn cái tốt nhất!"
Nghe được những gì mà hai người nói, ánh mắt Tiêu Nhất Phi trở nên sắc bén, rõ ràng là kết quả nghiên cứu của ông ta đã bị Hồng Bình đoạt đi. Mà anh ta dẫn Phương Minh đến đây chính là để chọc giận cô ấy.
Trên mặt Tiêu Nhất Phi hé ra nụ cười, vừa định đáp lại nhưng lại bị Trần Hạo đoạt trước: "Không phải chỉ là thuốc chống đông máu gây tắc nghẽn tim mạch thôi sao? Nói thật ra nó không có giá trị gì nhiều! Hơn nữa... Ha ha!"
Trần Hạo vừa mỉa mai lại vừa nhếch miệng cười.
Hồng Bình nghe thấy Trần Hạo nói ra câu này thì bật cười, cũng không nói nữa. Đối với anh ta, lúc này mối quan hệ giữa Trần Hạo và Phương Minh càng căng thẳng càng tốt, hoàn toàn cạch mặt nhau thì càng vui vẻ. Như vậy thì Cửu Khúc không những không lấy được kỹ thuật này mà tương lai sau này cũng không phải nghĩ đến nữa.
Khi ông ta nghe thấy những lời này của Trần Hạo, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tức giận, ông ta rất không thích khi bị người khác nghi ngờ về nghiên cứu của mình.
"Cậu có hiểu biết gì không? Khóa nghiên cứu của tôi là phương pháp làm giảm đông máu thế hệ thứ hai, hiện là phương pháp tiên tiến nhất trên thế giới, dẫn đầu tất cả các phòng thí nghiệm! Hơn nữa, kết quả của chúng tôi đã được công bố ra ngoài, sau đó sẽ thử nghiệm lâm sàng, chỉ cần vượt qua thử nghiệm lâm sàng, cậu có biết việc tung sản phẩm ra thị trường có bao nhiêu lợi ích hay không?"
Hồng Bình cười khẽ, giả vờ khuyên nhủ: "Giáo sư Phương đừng tức giận, ông nói nhiều như vậy mà anh ta có hiểu không? Đàn gảy tai trâu mà thôi!"
"Hừ! Đúng là ngu xuẩn!", Phương Minh hừ lạnh, không thèm để ý tới hai người.
Tiêu Nhất Phi cười khổ, Trần Hạo mỉa mai ông ta như vậy thì xem như hoàn toàn làm mất lòng người ta rồi, kế hoạch qua lại thân thiết với đối phương cũng hoàn toàn đổ bể.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Bình vô cùng đắc chí, cảm thấy đầu của anh như bị cửa kẹp, không biết là đang nghĩ cái gì, dù cho không chiếm được kỹ thuật này thì thôi! Lại còn đi xúc phạm người ta? Có ngốc hay không vậy?
Phải biết là nghiên cứu của Phương Minh khá tiên tiến, Sâm Kỳ vẫn luôn nghiên cứu hạng mục này nhưng tiến độ vẫn không khả quan. Hôm nay, sở dĩ anh ta tìm Phương Minh để mua kết quả nghiên cứu trước, một mặt là muốn đả kích Cửu Khúc, dạy cho bọn họ một bài học. Mặt khác là do nhu cầu của bản thân, bởi vì đối thủ cạnh tranh của bọn họ cũng đang nghiên cứu chủ đề này.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông ta ở bên cạnh, Tiêu Nhất Phi cũng không thèm nhìn bọn họ nữa, biết rằng chuyện này đã không thể thay đổi, cô ấy cười nhạt rồi nói với Hồng Bình: “Một dự án không có nghĩa là tất cả, Cửu Khúc vẫn còn rất nhiều cơ hội!"
Hồng Bình cười lạnh: "Tất nhiên, cơ hội thì có rất nhiều. Thế giới rộng lớn như vậy, thị trường dược phẩm cũng rất lớn. Chẳng qua Cửu Khúc quá nhỏ, trò chơi này sẽ thường xuyên xảy ra trong tương lai, Tổng giám đốc Tiêu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!"
“Yên tâm, lần sau sẽ không như vậy!”, Tiêu Nhất Phi cười đáp.