Trần Hạo nói: “Đương nhiên, chúng ta không những phải mời mà còn phải mời người cực kỳ chuyên nghiệp tới! Để cho mọi người cùng nhau xem xét, đưa tất cả ra ánh sáng mặt trời!”
Tiêu Nhất Phi nói: “Nhưng mà sợ rằng bên phía chính phủ sẽ không đồng ý!”
Trần Hạo nói: “Cô không thử thì làm sao mà biết được? Về phần đoàn chuyên gia thì cô không cần quan tâm, đến lúc đó sẽ có người tới!”
Tiêu Nhất Phi biết rõ năng lực của Trần Hạo nên cũng không nhiều chuyện thêm nữa, nói các nhân viên cao cấp của Cửu Khúc nhanh chóng mở cuộc họp khẩn.
Trần Hạo rời khỏi Cửu Khúc lập tức gọi điện thoại cho Lý Vân Dương để tìm người, sau đó mới quay trở về Bạch Thị.
Đến Bạch Thị, anh trực tiếp đến bộ phận sales, vừa vào cửa đã nhìn thấy toàn bộ nhân viên tập trung ở văn phòng của Giang Ngạo Tuyết, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Lý Phần thấy Trần Hạo trở về, nhanh chóng chạy đến vẫy tay với anh: “Trần Hạo! Mau tới đây!”
Trần Hạo hỏi: “Sao lại thế này?”
“Từ ngày bị ngã xuống tầng, trưởng phòng vẫn hay bị đau đầu!”, Lý Phần giải thích tình hình cho Trần Hạo.
Trần Hạo sửng sốt thầm nghĩ, không đúng!
“Các người tránh ra, để tôi nhìn xem!”, Trần Hạo nói.
Thấy anh đến, trong mắt Giang Ngạo Tuyết loé lên một tia khác thường, cô ấy không tự chủ được mà nhớ tới giấc mơ có liên quan đến Trần Hạo đêm hôm qua, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Trần Hạo ở bên ngoài không phát hiện ra điều này.
Anh bắt mạch cho Giang Ngạo Tuyết, cơ thể cô ấy vẫn bình thường, vấn đề không nằm ở cơ thể.
Nếu như không phải là thân thể có bệnh, vậy thì có lẽ là bệnh tâm lý.
Sau đó, Trần Hạo thở ra một hơi, theo dõi kinh lạc của Giang Ngạo Tuyết, anh phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ ngày đó ra tay, còn có những người khác nữa?
Đúng là âm hồn mãi không tan!
Trần Hạo hỏi: “Chất lượng giấc ngủ của cô hai ngày nay thế nào?”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Không tốt! Buổi tối vẫn luôn bị tỉnh giấc, hơn nữa còn nằm mơ linh tinh!”
Trần Hạo sửng sốt hỏi: “Mơ cái gì?”
Sắc mặt Giang Ngạo Tuyết lập tức trở nên đỏ ửng.
Trần Hạo biết có lẽ là liên quan đến chuyện cá nhân, không thể để cho nhiều người biết, cho nên anh nói với những người khác: “Vấn đề của trưởng phòng Giang không lớn, có lẽ là do ngày đó ngã xuống tầng đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng, giải tán cả đi, đừng chen chúc ở trong văn phòng nữa, không đủ không khí cũng dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy choáng váng đầu óc!”
Trần Hạo nói xong, những người khác cũng không từ chối, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không để lại bóng ma tâm lý mới là lạ! Sau đó mọi người nhanh chóng rời đi!
Bọn họ đi rồi, Trần Hạo mới nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là mơ thấy cái gì?”
Giang Ngạo Tuyết mặt mày đỏ bừng, dáng vẻ có chút không tình nguyện.