"Ghét thật, đã hôn bà đây mà còn làm giá, ghét quá... Cơ mà kỹ thuật hôn cũng tốt thật, người ta có hứng rồi đây này..."
Tiêu Nhất Phi xoay người với nụ cười quyến rũ trên môi, nhìn thấy biệt thự hiu quạnh, thổn thức nghĩ đến buổi đêm cô đơn đang chờ mình. Nhớ lại hành động vừa rồi của Trần Hạo, dường như nơi nào đó trong lòng cô ấy bị ai nhẹ nhàng cào qua.
Thoáng một cái đã hai ngày trôi qua, khi sắp đến giờ Bạch Thị tan làm, Trần Hạo bị Bạch Phi Nhi gọi xuống gara dưới hầm.
Sau khi lên xe, anh nhận ra hôm nay cô chú ý ăn vận, trong vẻ lạnh lùng trong trẻo là sự kiều diễm kiêu sa, đẹp không gì sánh bằng.
"Nhìn gì thế?", Bạch Phi Nhi lạnh lùng hỏi, hiển nhiên là còn giận vì nghĩ rằng anh đã "giấu" mình chuyện của Tần Nam.
Trần Hạo gượng cười: "Đẹp mới nhìn mà!"
Bạch Phi Nhi quay mặt đi, không thấy được cô đang có biểu cảm gì.
Trên đường đi hai người không nói với nhau một lời, chẳng mấy chốc đã đến câu lạc bộ Tây Viên.
Trước khi xuống xe, Bạch Phi Nhi liếc mắt nhìn Trần Hạo, nói mục đích ngắn gọn: "Đây là tiệc rượu các nhà kinh doanh Hải Dương đặc biệt tổ chức cho Tần Nam, nhớ đừng gây chuyện đấy!", cô hung dữ trừng mắt với anh, cảnh cáo.
Trần Hạo nghẹn lời, gượng cười đi theo, sao anh không biết trọng tâm trong lời của cô nằm ở mấy từ sau chứ?
Phòng tiệc do câu lạc bộ Tây Viên tổ chức có phong cách rất độc đáo, lối trang trí đậm chất châu u với đèn treo thủy tinh và tranh vẽ nạm vàng đầy sang trọng.
Lúc này, trong đại sảnh đang tụ tập rất đông khách, người người cụng ly đổi chén, tụm năm tụm bảy trò chuyện với nhau, ai cũng quần áo lụa là, hết sức náo nhiệt.
Chính giữa hơi nghiêng bên trái phòng tiệc là một người đàn ông được nhiều người vây quanh, trên trán có vết trầy mờ mờ được dùng phấn che giấu. Đó là Du Tử Uyên từng bị Trần Hạo đánh.
Cậu ta mặc vest trắng, trên gương mặt là sự kiêu căng cao quý, tay lười biếng nâng ly rượu, mắt thì luôn nhìn về phía cửa ra vào.
Xung quanh là những lời a dua nịnh nọt nhưng Du Tử Uyên không hề quan tâm, chỉ câu được câu không ậm ừ.
Tuy những người đó biết cậu ấm này chẳng có hứng thú gì nhưng miệng lưỡi vẫn liến thoắng, họ cho rằng dù chỉ có một tia hy vọng thôi cũng muốn để lại ấn tượng với cậu chủ nhà tài phiệt Du Tử Uyên đến từ Ma Đô này.
Ở đây cũng có không ít thiên kim làm điệu làm bộ, cố ý vô tình đi ngang qua cậu ta cứ như đang thi hoa hậu vậy.
Giờ đây, tất cả mọi người trong đại sảnh đều tập trung sự chú ý lên người Du Tử Uyên, ai đủ tư cách thì nháo nhào đi lên bắt chuyện, không đủ tư cách thì đứng một bên mà nhìn. Du Tử Uyên tuyệt đối là ngôi sao sáng nhất.
Không lâu sau, người mà cậu ta một mực chờ đợi đã đến.
Bạch Phi Nhi và Trần Hạo xuất hiện trong đại sảnh.
Du Tử Uyên cầm ly rượu mỉm cười đi tới, ánh nhìn của mọi người cũng không tự chủ dồn về phía hai người vừa vào.
"Không phải Bạch Phi Nhi của nhà họ Bạch đấy sao? Cô ấy quen biết với Du Tử Uyên à?"
"Người đi cùng cô ấy là tên ở rể đúng không? Chẳng lẽ Du Tử Uyên để ý Bạch Phi Nhi? Nếu đúng thì có phim xem rồi!"
Những người đứng xem thấy cảnh này thì vừa bàn tán vừa tưởng tượng.