Nói xong, Chu Trị Bình nhanh chóng dẫn người đuổi theo chiếc xe của Tào Thanh Nguyên.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến Diệc Hiên, lúc này Chu Ngọc Hành và Tào Nghĩa Phong còn đang giằng co tranh cãi với nhau, nhân viên của Diệc Hiên Bạch Thị thì thành quần chúng đứng xem, hai bên hùng hùng hổ hổ, không ai phục ai.
Tào Thanh Nguyên xuống xe, Chu Trị Bình cũng đuổi theo.
“Chủ tịch Tào, chuyện này nhất định chỉ là hiểu lầm thôi, tôi điều tra rõ xong sẽ cho Tào Thị một câu trả lời thỏa đáng!”
“Hừ!”, Tào Thanh Nguyên hừ lạnh, không nói gì mà đi thẳng về phía Diệc Hiên.
Tuy ngoài mặt Chu Trị Bình tỏ ra hối lỗi nhưng trong lòng lại rất không vui. Tào Thanh Nguyên có năng lực là thật, là nhà đầu tư cho ngành công nghiệp năng lượng mới ở tỉnh Sở cũng là thật, nhưng dù sao Chu Trị Bình cũng là một viên chức nhà nước thế mà vừa không được Tào Thanh Nguyên cho một chút sĩ diện nào vừa mất hết mặt mũi, một người quen được tắm trong những lời nịnh nọt như ông ta sao có thể thấy thoải mái được?
Nhưng Chu Trị Bình vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng ai đó gào lên: “Bố, bố nhìn con bị người ta đánh này! Những kẻ này quá láo xược, không những cản trở người thi hành công vụ mà còn đánh người nữa, chắc chắn đám côn đồ này được Bạch Thị thuê tới rồi!”
Tào Nghĩa Phong đang ở bên kia thì nói: “Bố, bố nhìn mặt con xem, đám viên chức tỉnh Sở thật quá đáng, chúng ta nên cân nhắc lại tỉnh Sở có đáng để đầu tư không đấy ạ!”
Tào Nghĩa Phong và Chu Ngọc Hành đồng thời chửi mắng, vừa nói xong thì hai người đều kinh ngạc.
Chu Trị Bình và Tào Thanh Nguyên cũng sửng sốt.
“Hừ! Hóa ra là cậu chủ nhà họ Chu, bảo sao có can đảm như vậy!”, Tào Thanh Nguyên cười lạnh, thuận thế lấy việc này để bới móc.
Chu Trị Bình hung dữ trừng mắt nhìn con trai mình. Thằng con ngu ngốc này của ông ta có thể thông minh lên chút được không? Chỉ đối phó với một Diệc Hiên thôi mà làm hỏng cả chuyện, giờ bị bắt ngay tại trận rồi, biết giải thích thế nào đây?
Làm sao Chu Ngọc Hành không biết nguyên nhân tại sao bố lại trừng mình được, vội vàng giải thích: “Bọn con lấy được tang vật ngay tại Diệc Hiên, chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ đang kinh doanh của ăn cắp! Nhưng bọn người này đột nhiên đánh bọn con, bọn con cũng bất đắc dĩ đánh trả thôi!”
Tào Nghĩa Phong nói: “Anh còn chế nữa à? Rõ ràng là tôi đang đứng xem thì anh xông lên đánh, còn bắt tôi cút, nếu không sẽ đánh luôn cả tôi nên mới có xung đột!”
Hai người ai cũng cho mình có lý.
Cùng lúc đó, Trần Hạo vừa cười ha ha vừa mang Giang Ngạo Tuyết đến.
“Là bắt được tang vật hay là vu oan, chuyện này phải làm cho rõ! Anh Chu, tuy anh là con trai của ông Chu nên được gắn mác con nhà tài phiệt nhưng tôi nghĩ cũng không nên thích bôi nhọ thì bôi nhọ mới phải?”
Nghe được lời này, đám đông vây xem ồ lên, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cảnh sát bị đánh cho mặt sưng vù thấy tình hình không ổn nên chạy đến hỗ trợ: “Chúng tôi tìm được chứng cứ ở Diệc Hiên rồi! Rõ ràng là Diệc Hiên mua đi bán lại của ăn cướp mà còn dám ăn nói hùng hồn như thế sao?”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Mỗi lần nhập hàng Diệc Hiên chúng tôi đều ghi chép kỹ càng, nguyên liệu là ngọc gì, của xưởng điêu khắc nào, do thợ nào chế tác đều minh bạch, sao có thể nói là của trộm cướp được?”
Cảnh sát cười lạnh: “Ai nhập hàng không rõ xuất xứ còn ghi vào sổ sách chứ? Thế không phải đầu óc có vấn đề rồi à?”
Trần Hạo cười tủm tỉm tiến lên hỏi: “Vậy để tôi hỏi anh, tổng cộng anh phát hiện ra bao nhiêu cái là trộm?”
Cảnh sát nghiêm túc nói: “Ba cái!”
“Anh chắc chắn chỉ có ba cái đúng không?”, anh hỏi tiếp.
“Chắc chắn!”, cảnh sát đáp.
Nói xong, anh ta còn lấy ba vật "trộm" ra cho những người xung quanh xem để chứng minh mình bắt đúng.
Trần Hạo hỏi: “Anh có biết doanh thu bán ngọc của Diệc Hiên một tháng là bao nhiêu không?”
“Cái này không dính dáng gì đến chuyện tôi đang điều tra!”, cảnh sát quả quyết.
Trần Hạo không hề để ý đến anh ta mà nhìn về phía những người đang vây xem, nói: “Công ty Diệc Hiên của Bạch Thị chúng tôi sau khi khai trương luôn nổi tiếng với những sản phẩm giá thấp nhưng chất lượng, danh tiếng tốt vô cùng! Tôi tin rằng những người ở đây cũng từng nghe nói đến. Một cửa hàng làm ăn khấm khá thì cần gì phải bán đồ trộm cướp chứ? Diệc Hiên bán cái gì mà không kiếm ra được tiền?”