Sau khi lên xe, anh ngồi ở ghế phó lái rồi chìm vào giấc ngủ, một lúc sau đã vang lên tiếng ngáy đều đều, âm thanh này khiến Mễ Quả Quả đặc biệt khó chịu, cô ấy không nhịn được cố ý tăng âm lượng âm nhạc ở trong xe. Vốn dĩ là muốn đánh thức Trần Hạo, nhưng không ngờ anh đã lên tiếng trước khi tay cô ấy chạm vào nút âm lượng.
“Cô Mễ, làm phiền giấc ngủ của người khác là hành vi rất thiếu đạo đức!”, Trần Hạo nhắm mắt nói.
Lúc đầu Mễ Quả Quả giật mình, sau đó là buồn bực một hồi, cảm giác bản thân lại bị tên khốn kiếp này trêu đùa, nói: "Ai làm phiền anh chứ, chỉ là tôi hơi mỏi tay, nhấc tay lên vẫy vẫy mà thôi!"
Trần Hạo hơi hé mắt: "Thật không?"
"Tôi nói này anh có thể đừng ngủ nữa được không? Rõ ràng là ban ngày mà ngủ cái gì? Anh hãy nói cho tôi nghe một chút, vừa rồi anh đã phá giải trận pháp kia như thế nào?", Mễ Quả Quả hỏi.
“Không có gì đặc biệt, tài năng bẩm sinh, trời sinh đã có!”, Trần Hạo nói cho có lệ.
"Anh...", Mễ Quả Quả muốn ói ra máu, tự hỏi cái người này có thể nói chuyện cho tốt có được hay không?
Trần Hạo buồn cười liếc mắt nhìn Mễ Quả Quả: "Cô hỏi những thứ này làm gì?"
Mễ Quả Quả nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi chỉ tò mò thôi, sau đó... Tôi cảm thấy hơi hứng thú!"
Tiếng cười nhạo của Trần Hạo vang lên.
“Anh cười cái gì?”, Mễ Quả Quả khó chịu nói, hiển nhiên tiếng cười này của Trần Hạo là khinh thường.
Trần Hạo nói: "Tôi cười theo bản năng, không có cảm xúc gì khác, cô đừng hiểu lầm!"
“Học mấy thứ thi triển chú pháp như thế này cần phải có Đồng Tử Công sao?”, Mễ Quả Quả hỏi.
Trần Hạo nói: "Cô thật sự muốn học sao? Tôi khuyên cô từ bỏ đi, cái này không thích hợp với cô!"
“Tại sao?”, Mễ Quả Quả hỏi.
"Học kỹ năng của huyền học thật sự không cần đến mấy thứ như Đồng Tử Công! Chẳng qua là có một vài điều kiện nhưng cô không thể đạt được!", Trần Hạo lười biếng nói.
“Điều kiện gì?”, Mễ Quả Quả hỏi.
"Học huyền học đòi hỏi sự tập trung cao độ, cô không có! Ngoài ra, còn đòi hỏi khả năng thông hiểu mạnh mẽ, chẳng hạn như một số điều tối nghĩa khó hiểu gì đó. Tôi nói ra thì cô có thể hiểu được nó là cái gì? Cô thiếu khía cạnh này một chút!”, Trần Hạo nói.
Mễ Quả Quả hơi thất vọng, khả năng tập trung có thể luyện tập mà! Còn năng lực thông hiểu, thật sự là không thể ngày một ngày hai là có thể...
Này! Không đúng! Nghĩ đến đây, Mễ Quả Quả chợt nhận ra trong lời nói của Trần Hạo, nói rõ năng lực thông hiểu của cô ấy kém? Sợ nói ra mà cô ấy không hiểu, đây không phải là nói cô ấy ngốc sao?
“Trần Hạo… Anh đang nói tôi ngốc sao?”, Mễ Quả Quả nổi giận.
Trần Hạo cười ha hả nói: "Cô có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi, thật sự là khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa!"
Mễ Quả Quả tức giận đến mức muốn phóng xe ra ngoài đường cao tốc, cùng chết chung với tên khốn nạn này!
Sau khúc nhạc đệm, chặng đường tiếp theo yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trần Hạo im lặng ngủ ở một bên, Mễ Quả Quả tức giận lái xe, xe rất nhanh đã đến khu dịch vụ, bởi vì đến đón anh nên cô ấy cũng chưa ăn cơm, đã tính đến khu dịch vụ ăn cho no bụng.
Sau khi cho xe dừng lại, Trần Hạo vẫn đang ngủ ngon lành, Mễ Quả Quả nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ thầm người này luôn cố tình chọc giận nên định đi ăn một mình rồi trở về thật nhanh, sau đó lại giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cho tên khốn kiếp này đói chết!
Nghĩ vậy, Mễ Quả Quả rón rén bước ra khỏi xe và đi về phía khu dịch vụ.
Quả nhiên là vừa mới bước xuống xe, phía sau có một giọng nói truyền đến: "Đói quá đi, cô Mễ định lén đi mua đồ ăn khiến cho tôi bất ngờ à?"